Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Những thoáng trong đời

Những thoáng trong đời
AT - Này ku! Mở cửa cổng giùm tớ với.
Minh họa: La Nguyễn Quốc Vinh
Một đôi mắt ngước lên ngạc nhiên, lông mày nhíu lại:
- Sao không tự mở đi?
- Ối bờm! Mở được tớ đã  mở rồi, có giúp không hả? Con trai chi mô mà không hào hiệp chi hết.
Hắn mở cửa một cái rầm, chắc là hậm hực lắm. Thôi kệ, nó cứ phóng vù xe vô xóm, ngoảnh lại nhoẻn cười: Cảm ơn cu.
Trưa mai đi học về, lại cái tội nhác dựng xe xuống mở cổng nên nó vẫn tiếp tục:
- Ku! Mở giùm với!
Hắn im lặng, mở cổng.
Một tháng trời như vậy. Ngày thứ 30, chưa kịp nói hắn đã chạy tới mở cổng. Lúc đó nó mới để ý tới thằng ku, chắc sinh khoảng 90, 91, khuôn mặt giống cái thằng gì trên VN Idol nhỉ, hic lại quên. Chơi được đây. Nghĩ thế nó liền nói:
- Ăn kẹo không chị cho?
- Có, nếu như chị cho xem chứng minh nhân dân.
- Để làm gì?
- Xem thử chị bao nhiêu tuổi mà gọi tôi bằng ku?
- Này, 1987 ấy nha.
- Ui!
- Ha ha… làm ku đi nhá, kẹo này!  - Vứt cho hắn túi kẹo nho rồi nó lại chạy xe biến vào xóm.
Tối hôm đó nó đã khoe anh, anh  cười vang, cái giọng châm chọc:
- Bà định làm bà già với phi công trẻ hả, xin phép phi công già chưa đấy?
- Dạ, em xin. Em chỉ thích phi công già thôi. Chậm mà chắc!
Tiếng đàn ghita lại văng vẳng qua chiếc điện thoại cục gạch nhưng thanh trong, phiêu lãng “Chuyện một tình yêu anh họa sĩ….”.
Yêu nhau đã bốn năm, trải qua bao nhiêu chuyện, những dị nghị của bạn bè, vượt qua những cái đuôi không đáng có, nó và anh yêu nhau chỉ bằng ánh mắt và cả những cuộc cãi vã. Nó ngổ ngáo, anh bướng. Nó đốp chát, anh lạnh lùng. Nó tài tử, anh lãng tử. Nó chăm học, anh luôn nhảy rào. Nó yêu anh, anh yêu nó. Thế là đủ nhỉ. Ôi vẩn vơ, rồi nó chìm trong giấc ngủ khi nào không biết.
Sáng nó tỉnh giấc bởi chuông tin nhắn. Sao anh dậy sớm vậy nhỉ? Ôi không phải số lạ:
- Ăn sáng không chị?
- Ai?
- He he, ku mở cửa cho chị nè.
- Răng biết số?
- Xin mấy đứa trong xóm chị.
- Được đấy nhỉ, tớ ngủ tiếp đây. Lúc khác nhé.
Nói vậy nhưng nó đâu ngủ tiếp, chạy sang phòng mấy đứa la cho chúng một trận.
- Số của VIP chứ bộ. Cho lung tung rứa, ít bữa thiên hạ tới phỏng vấn sập xóm trọ thì răng? Liệu cái thần hồn của tụi bây nghe.
Mấy đứa em cười gian xảo, khiến nó cũng cười theo, không giả vờ nghiêm túc được nữa. Ôi, tuổi trẻ!
Buổi sáng nó lại xách xe phóng vù ra đường. Nước trong xanh, đường trong xanh, nắng trong xanh. Huế thật bình yên. Thò tay vào túi nó lôi cái cục gạch ra nhắn tin cho anh:
- Vì sao hôm nay Huế nắng?
- Huế nắng vì bà có tui. Tui có bà và tui yêu bà nhiều hơn bà yêu tui.
- He he, vớ vẩn. Trời nắng vì do thời tiết. Ha ha!
- Ăn sáng, uống ly cà phê rồi đi học ngoan nha.
- Ok. Ông ngủ tiếp đi.
Nó tấp vô quán bún quen thuộc, quán bún năm ngàn duy nhất ở Huế. Dì bán bún chẳng chờ nó hỏi, bưng cho nó tô bún giò thơm phưng phức. Cho một xíu chanh, xíu ớt, nước mắm, rau sống và ăn.
- Này, ăn ngon hả?
Đang ăn dở phải ngước lên nhìn tên nào vô duyên kìm hãm sự sung sướng của nó. Ui cha, thằng ku.
Hắn bưng ngay tô bún qua bàn nó, rồi ăn còn nhanh hơn cả nó. Không nói gì, nó cũng chẳng rảnh mà nói chuyện vì sợ muộn học.
Được nghỉ học, cô giáo dạy bị ốm, cả lớp hoan hô ầm ĩ rồi kéo nhau đi chơi. Ôi học trò!
Nó chẳng nghĩ gì, cứ phóng xe đi theo quán tính, tới quán cà phê quen thuộc đã thấy con bạn quỷ quái ngồi đó rồi.
- Hói không đi học hả?
- Kòi thì sao?
- Cô ốm, được nghỉ.
- Ta biết ngay mà.
- Con khỉ. Cho ly cà phê sữa chị Xíu ơi.
Hai đứa lại buôn chuyện, lá vàng chẳng kịp rơi theo.
Tít tít: Tối nay đi cà phê với em chị nhé?
- Ai nhắn tin mà Kòi giật mình vậy?
- Ha ha, trai đẹp, chỉ tiếc là trẻ con số 1.
- Nó gặp cáo già rồi, tội nghiệp thằng bé!
Nó nhắn tin  lại: Chị bận học rồi. Cảm ơn ku nha, hẹn ku dịp khác.
Tít tít: Đừng gọi chị và ku được không. Tôi tên Quý.
Tít tít: Dở chứng hả? Thua 5 tuổi, làm cu đi nha cưng. Bye.
Tít tít: Nếu vậy trưa nay về sẽ biết.
oOo
Đưa cho con bạn đọc, nó cười nghiêng ngả. Cũng không để ý tới chuyện đó, hai đứa lại tiếp tục câu chuyện về ông cụ chủ quán cà phê Chiều…
Trưa về, thằng cu đứng chặn ngay cửa.
- Một là gọi tên, hai là không vô nhà được.
- Alô, ku à, đi học về chưa? Ra cửa đón chị với, đang có địch truy kích.
Em trai của nó chạy ra. Nó thản nhiên đi vào, cười đắc thắng.
Tít tít: Ăn chưa đó?
Tít tít: Tui đang ăn nè, ông ăn chưa?
Tít tít: Nhớ bà không ăn được.
Tít tít: Hi hi tui nhớ ông nên ăn rất ngon.
Tít tít: Bà thật độc ác, ăn canh cá chứ gì.
Tít tít: Răng ông biết?
Tít tít: Vì tui yêu bà.
Tít tít: Ông đi ăn cơm đi rồi còn đi học.
Tít tít: Ok.
Bẵng một thời gian không thấy thằng ku làm chỗ đó nữa, nó thấy lạ liền qua hỏi hàng xóm thì được biết thằng ku đã bỏ việc. Nó về nhắn tin cho thằng ku.
- Đi chơi hả?
- Không.
- Sao bỏ việc?
- …
Một năm sau, một lần đi học về trưa, đồ đi chợ cho một tuần đầy xe, nó phải xuống mở cổng, chưa kịp mở thì một cái đầu chạy ra mở giùm.
- A! Ku. Lâu ngày ha.
- Có quà nè. Một bịch cà phê.
- Cảm ơn. Tối đi cà phê nha ku.
- Thật không?
- Chị chưa bao giờ lừa ai cả.
- Ok. 6 giờ nha.
- Giờ đó đang ăn. 7 giờ tại quán Giao Mùa.
- Rứa cũng được.
Tối đó nó xin phép anh một cách ngọt ngào và ranh ma:
- Tui đi cà phê với bạn nha.
- Ok nhưng là con trai hay con gái?
- Con trai, thằng ku mọi bữa.
- Ồ ồ!
- Sẽ kể chi tiết.
- Quàng thêm  khăn nha.
- Yes!
Quán cà phê chưa có khách, khi nó tới đã có thằng ku rồi. Hắn đang uống sữa nóng. Buồn cười nó gọi một ly đen, không đường không đá ra. Thằng ku há hốc mồm.
- Chị có người yêu chưa?
- Có rồi, có gì không ku?
- Ừm!
- Ku lừa được em mô chưa?
- Ừm!
Nó kể chuyện linh tinh cho thằng ku nghe, những chuyện mà nó đã từng kể cho em trai của nó. Thỉnh thoảng hắn có cười, thỉnh thoảng gật gật, còn lại hắn cứ nhìn trân trân ra một khoảng không gian vô định. Nó biết. Và cảm thấy hơi hối hận.
Ngày mai đi học về thì bác hàng xóm chạy sang: Thằng Quý nó lại đi rồi con ạ.
Nó không gọi hay nhắn tin, cứ để cho hắn đi…
Chuyện học hành, lo toan, tình yêu với anh khiến nó quên bẵng đi chuyện thằng ku. Tuần tới nó sẽ gặp anh. Chỉ nghĩ tới vậy là nó cười một mình. Thằng em trai suốt ngày phải đập một cái bộp vào đầu nó: Chị bị ngây à? Bình thường thế nào nó cũng quay lại đấm cho thằng em một phát nhưng giờ thì không, nó hiền không tả được. Nó tính từng ngày từng phút.
Rồi hôm đó cũng đến. Tàu tới 1 giờ mà nó đã tới chờ khi 12 giờ. Nó đi đi lại lại, nhấp nha nhấp nhổm. Rồi anh xuất hiện, một bó hoa phăng to đùng. Nó vỡ òa. Một vòng tay vững chãi, ấm áp, có cái gì đó thật nhẹ nhàng da diết nhớ chạm nhẹ vào trán của nó. 5 phút tàu dừng anh và nó không nói được với nhau câu nào. Chỉ đứng thế cho đến khi anh phải tiếp tục lên tàu và tiếp tục chuyến đi của mình vào Sài Gòn lập nghiệp. Một bàn tay vẫy vẫy, một đôi mắt đứng nhìn khi tàu đã xa.
oOo
Hai năm nữa đã trôi qua.
Nó vô tình gặp lại thằng ku trong một lần ăn sáng ở quán bún hồi đại học, vì nó đã chuyển chỗ trọ. Nó nhìn thằng ku cười cái rồi đi.
Còn anh, thỉnh thoảng cũng nhắn tin đơn giản: Em khỏe không? Anh khỏe. Rồi lại lặng im.
Mọi chuyện không kết thúc đẹp như nó đã nghĩ, tình yêu nào cũng chứa chan nỗi buồn! 

CUỘC ĐỜI VÀ NHỮNG NGÃ RẼ



Nó trượt đại học. Điều mà nó đã dự đoán từ trước. Ừ thì, nó không học được thì làm sao đậu, cho dù nó rất muốn.
Ba nó dắt trâu về sớm hơn thường ngày, vội vã đi vào nhà, chưa kịp hỏi nhìn thấy bộ mặt thẫn thờ của nó bên bàn học, ba lặng lẽ bước đi.
Mẹ đang lúi húi với bữa cơm chiều nói vọng ra: anh ơi ra rút cho em ít rơm, em nấu cho xong nồi cơm đi. Và Mẹ hát,  là một khúc quan họ Bắc Ninh: “Ngày xưa là xưa về với anh. với hội Lim
Áo the là the khăn sếp để làm duyên, duyên bạn tình
Còn chị hai, tôi như trúc ớ xinh tôi mà càng xinh.
Trong vành nón ba tầm, trong tà áo tứ thân.
Tính a tinh, tính tình tình tinh.
A hợi a, ư hợi ư là hứ hội hừ…”

Bữa cơm gia đình im ắng hơn thường ngày , tiếng đũa bát va vào nhau bớt rộn ràng hơn. Ba gắp đồ ăn vào bát cho nó: “ăn thêm đi con, ăn nhiều vào”. Nó nhìn chăm chăm vào mấy con cá rô rán mà chiều nay ba bắt được, chực trào nước mắt: Ba, Mẹ ơi con xin lỗi.
Nó. Thằng con trai độc đinh, từ nhỏ được ba và mẹ chiều chuộng như một thằng con trai thành phố. Nhà làm nông, mà nó chẳng phải làm bất cứ một việc gì, trong khi đám bạn cùng trang lứa phải ra đồng , chăn trâu, bắt cá, gặt lúa, xúc cát… thì nó ở nhà với đống sách mà trước khi mất ông nội để lại. Trắng trẻo, lêu nghêu, được chiều chuộng. Nhưng không hư hỏng, nó cũng biết thân biết phận là phải làm rạng danh dòng họ, không  phụ niềm tin và tình yêu thương của ba mẹ. Và nó đã cố gắng hết sức có thể, để đậu đại học để trở thành một kĩ sư trong tương lai. Nhưng nó không thể học được. Những con chữ quay cuồng, nhảy nhót, các phép tính mơ hồ, mông lung…
Chiều khi mặt trời gọi đám mây cất nắng vào nhà, nó đạp xe ra đồng. Vụ mùa vừa thu hoạch xong, rơm còn nguyên trên bờ ruộng, từng gốc rạ chơi vơi giữa khoảng chiều tím sẫm. Phía xa xa, bé Lan hàng xóm đang bưng rổ rau muống trở về. Nó nheo mắt, định chọc Lan như thường ngày, nhưng rồi cứ đứng lặng câm, nhìn. Nhìn Lan hay nhìn cánh chim chiều chao lượn trên khoảng không kia?
- Anh đi bắt giam không?. Bé Lan thấy bộ dạng u ám của nó, liền rủ rê
- Không
- Anh sợ đỉa à?
- Anh mà thèm sợ à.
- Tin em đi, anh sẽ thích đấy. Nào! Lan kéo tay nó lôi nó đi, khiến cho chiếc xe đạp ngã chổng vó…
Nó bước chầm chậm sau Lan, đôi chân nặng trĩu…. Ngó lên thấy đuôi tóc bím ngoắt bên này, ngoắt bên kia, thật dễ ghét. Nó thấy vui vui một chút.  Hơi nóng của ruộng phả vào mặt nó hôi hổi, những con giam im lìm trong hang ổ không chịu chui ra.
- Chỗ đắt đùn ra còn mới là có giam ở trong anh nè, còn chỗ nào mà hang rộng toang hoác, đất vụn cẩn thận là hang rắn đấy nhá! Thua nó một tuổi mà như bà cụ non, Lan chỉ bảo nó tận tình. Nó im lặng quan sát.
Bỗng nó thấy một con giam chui ra khỏi hang, đứng ngó nghiêng, mừng rỡ chộp lấy.
- Á! Nó vung vẩy con giam giữa không trung, đôi càng của con giam càng ghim chặt mảnh da giữa ngón út và ngón cái của nó hơn…. . Lan hốt hoảng chạy lại, nhẹ nhàng nắm hai bên mang của con giam và kéo ra… Sững sờ hay xấu hổ hay là gì khác , nó chạy ùa ra sông, nhảy ùm xuống, vung nước tung tóe, hét lên như con sói gào trong đêm trăng…. Nó cứ thế mãi cho đến khi ánh mặt trời nhòe nhoẹt biến dạng dưới sông, khuôn mặt nó cũng biến dạng: Một con giam mà nó cũng không bắt nổi huống chi là đậu đại học? Tại sao nó không thể? Tại sao nó làm cho ba mẹ buồn? Tại sao? Nó là thằng ngu dốt nhất thiên hạ …
Giữ nguyên bộ dạng sũng nước như thế, nó về nhà, bóng nó in hình thẫm tối trên đường làng, chênh vênh… Lan đi theo dắt chiếc xe đạp, chỉ đi theo sau thôi…. Loáng thoáng nó có nghe thấy tiếng thút thít.
Nó sốt mây ngày liền, trong cơn mê nó thấy bóng mẹ hiền in hình thương trên vách, còn cha ngồi trầm tư bên điếu thuốc lào… trong cơn mê nó còn thấy rất rõ ông nội nó… ông nội đang ngồi đóng cho nó cái giá sách. Cái giá sách bằng gỗ mít trước sân nhà, xong xuôi ông lấy chiếc chổi lông bôi véc ni lên… láng cóng… Ông nhìn nó mỉm cười  như ông tiên trong truyện cổ tích…
- Tặng anh bông hồng nhung nè, lúc nãy em ngắt ngoài vườn hoa đấy. Lan gọi nó dậy đặt bông hồng nhung đầu giường, rồi chạy ùa về. Nhà Lan có một vườn hoa xinh xắn với rất nhiều loài hoa: hoa thược dược, hoa hồng nhung, hoa lưu ly… Nó đã từng ao ước được trồng thêm cho mảnh vườn đó những cây hoa đồng tiền, hoa phăng, hoa cúc tím…
Thật sự nó ghét hoa hồng nhung. Hoa gì mà đỏ lòm, mùi hăng hắc, thế mà cũng vênh vênh cái mặt. Cầm đóa hồng trên tay lại nghĩ: chẳng lẽ lại “phụ một tấm lòng trong thiên hạ”. Đành chặc lưỡi: thôi được sẽ cho mi một cuộc sống. Loay hoay đi tìm lọ, giật mình chẳng có cái lọ hoa nào nữa cả. Đã thế lại còn rơi vào tay nó. Đến một cuộc sống nó cũng không thể cho bông hoa này được…”
- Này, ông anh xấu tính!
- Ủa, ai vậy nhỉ?
- Tôi đây
- Ai?
- Hoa hồng nhung
-…
- Đừng sợ! Tôi chỉ là một bông hoa thôi mà.
- …
- Gì mà run cầm cập thế, nhìn cái mặt mạnh mẽ thế mà cũng nhát gan nhỉ?  Thôi thế cũng được, anh cứ im lặng nghe tôi nói nhé. Tôi biết anh đang nghĩ gì, cảm ơn anh đã trân trọng tôi, thương cho kiếp hoa là tôi. Thực ra cũng giống như con người, chúng tôi có loài hoa sâu và loại không sâu, nhưng khác con người ở chỗ chúng tôi sinh ra là có nhiệm vụ làm đẹp cho cuộc đời này dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Con người thường hay gọi đó là số phận. Vì thế, không là nơi tiện nghi, hào nhoáng mà là nơi bụi bặm, đơn sơ chúng tôi vẫn thực hiện số phận của mình như một điều hạnh phúc. Chai C2 trên kia anh đã uống hết rồi đấy, hãy cho tôi ỏ trong đó đi. Chỉ một giây tươi tắn để ngày mai tàn héo, tôi cũng thấy rất vui mà.
Nó bật dậy… hình như nó cũng đang mơ… không phải, bông hồng nhung đỏ thắm vẫn kiêu kì bên cạnh.
Nó ngồi dậy  lấy chai C2 đi súc nước thật sạch, bỏ vào một ít nước máy, một ít đường rồi cho đóa hồng vào trong đó. Đúng rồi, tại sao phải đậu đại học mới là con đường duy nhất? Nó cũng có thể làm việc khác có ích cơ mà…
------------------------*---------------------
- Ba, mẹ. Con muốn đi bộ đội. Ở đó con sẽ rèn luyện được nhiều thứ, sức khỏe, lòng kiên trì, sự chịu khó và đặc biệt là rèn luyện đức tính tự lập. Con không thể dựa dẫm vào Ba Mẹ mãi được. Đi bộ đội về, con sẽ đi học nghề. Con nghĩ ngoài việc học đại học ra con có thể đi được trên con đường khác, vững chãi và con hứa sẽ không làm ba mẹ thất vọng. Nó nói một hồi, không ngừng nghỉ…
Ba mẹ hết nhìn nhau rồi nhìn nó.Cả ba đều mỉm cười.
Ngày nó lên đường đi nghĩa vụ, ba mổ thịt con heo đãi họ hàng, làng xóm… Lan chạy sang dúi cho nó cuốn sổ tay rồi mất hút trong đêm. Lời chúc ghi bằng nét bút bi tròn tròn, dễ thương: “chúc cho anh bộ đội “công tử” mạnh mẽ, vượt qua mọi gian nguy, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nhé. Khi nào anh về, em sẽ dẫn anh đi bắt giam. Em hứa đấy! hiii”
Ngày mai nó sẽ là anh bộ đội đến mọi miền của tổ quốc. Ngày mai nó sẽ bước đi trên đôi chân của mình, trên con đường mà mình đã chọn và sẽ kể cho Lan nghe những nơi nó đến, những việc nó làm những niềm vui của cuộc đời mang áo lính qua cuốn sổ tay này. Ngày trở về, nhất định nó sẽ tặng Lan đóa phong lan trong rừng. Đóa phong lan tím biếc của một chàng trai thực sự trưởng thành.

MỘT BỨC THƯ


BỨC THƯ GỬI MỘT NGƯỜI BẠN RẤT THÂN
                                                         
12h50p PM.
Bà ngủ chưa? Căng thẳng đầu óc quá nên tranh thủ ghi cho bà vài dòng. Đáng lẽ ra là tui viết tay, nhưng dạo này không thể viết tay được nữa bà ạ, chữ cứng ngẳng đi được. Bà nhận thư đánh máy vậy nha. Nhận được thư của tui chắc bà hét lên vì sung sướng và suốt ngày ôm ấp nó đi ngủ nhỉ. Ha ha, nghĩ tới cảnh ấy là tui không nhịn được cười. Gớm, nhưng tui cười nham nhở mấy cũng không bằng bà được. hí hí.
Hôm nay tui đi học cả ngày, may mắn là Thầy giáo rất đẹp trai và ga lăng, lại uyên thâm nữa cho nên tui không ngủ gục (ngạc nhiên chưa?), chỉ tiếc là thầy đã gần 60. hé hé (tui vẫn dê như xưa nhỉ). Nói thế thôi, chứ ngồi học mà không có mấy cái suy nghĩ này thì tui học không vô.
Bà vẫn đang học đó chứ? Lo mà học đi nha “vì tương lai con em chúng ta, mặc kệ cha con em chúng nó” . Nhưng đừng mặc kệ cha con em của tui là được nạ. Bà có nhớ hồi hai đứa mình chở hai đứa em đi thi tốt nghiệp không? Có một bác leo lên tầng hai ném bài vào cho con, bị công an đuổi, chặn hết ngả cầu thang. Thế rồi, bác leo lên lan can và hét lên: Vì tương lai con em chúng ta! Về nhà, tui và bà cứ tranh nhau kể cho Cha Mẹ nghe đó.
Đôi khi tui cứ nghĩ quẩn: không hiểu mình học vì cái gì?
Vì Cha Mẹ ư? Cặm cụi với ba con chữ, cặm cụi với sách vở, cặm cụi như một con ong chăm chỉ hút mật… đồng nghĩa là Cha Mẹ phải cặm cụi với đồng áng, cặm cụi với lo toan, cặm cụi với niềm tin “mong con mình công thành danh toại”… rồi ra trường, rồi chồng tiền đi xin việc, rồi thất nghiệp… rồi nghèo vẫn hoàn nghèo.
Vì Đất nước ư? Đất nước có cần tui không bà? Bạn tui ra trường, tốt nghiệp bằng giỏi, giờ về làm công nhân xi măng, đứa thì đi bán chè… Ừ, đất nước cần, nhưng cần những kẻ “nghịch dị”, “làm việc trái nghề” với kĩ năng siêu việt mà dân đào tạo chính quy không hề có được…Tui đang lo đây.
Vì muốn làm một điều gì đó tốt đẹp hơn? Là điều gì? Khi đôi tay đã lạc cánh, đôi chân lạc bước chân? Và con tim đã hoài nghi, đổ vỡ?
Thế mà tui vẫn cứ cặm cụi thật. Bởi tia hi vọng còn sót lại. “Ông trời sẽ không phụ công những kẻ có chí”.
Hai lăm năm hiện hữu trên thế giới này, hai lăm năm đủ để tôi nhận ra sự hư vô của con người của vạn vật. Chẳng có gì là mãi mãi… và cái đẹp thực sự là cái đẹp dở dang, vỡ tan, nát vụn và biến mất. Chính về thế mà con người cứ mải đi tìm cái đẹp… nhưng có rồi mất đi, mất đi rồi có lại… quẩn quanh mãi thôi.
Thế rồi ta sẽ có gì??? Chẳng có gì cả. Thật đấy, bà không tin tui ư? Rồi bà sẽ phải tin thôi. Tui kể cho bà nghe câu chuyện này, tui đọc được ở đâu đó, tui không nhớ nữa: Câu chuyện có tên là: Lời của đóa hồng:
“Tớ ghét hoa hồng nhung. Hoa gì mà đỏ lòm, mùi hăng hắc, thế mà cũng vênh vênh cái mặt. Mỗi lần đi mua hoa, tớ tránh xa loài hoa ấy. Thế mà, tớ bị dính quả đậm, đúng là “ghét của nào trời trao của ấy”. Chẳng là đi học về, cô bé trong xóm chạy sang: “chị ơi, cho chị nè! Em mua bà gánh hang hoa ngoài ngõ đấy! Tớ cười méo mặt: hiii, hic hic, cảm ơn cô bé nhiều nhiều!. Cầm đóa hồng trên tay tớ nghĩ: chẳng lẽ lại “phụ một tấm lòng trong thiên hạ”. Đành chặc lưỡi: thôi được sẽ cho mi một cuộc sống. Loay hoay đi tìm lọ, giật mình chẳng có cái lọ hoa nào nữa cả. Lạ nhỉ, mình có rất nhiều mà… à, đã cho hết vào sọt rác rồi còn đâu… sự xóa sổ cho một tình yêu… Làm thế nào bây giờ? Tự nhiên thấy thương đóa hoa bé bỏng. Sao con người lại độc ác vậy chứ? Nỡ bắt nó lìa xa đồng loại của mình, lìa xa mảnh đất mẹ ôm ấp chở che… đã thế lại còn rơi vào tay tớ. Đến một cuộc sống tớ cũng không thể cho nó được…”
- Này, bà chị xấu tính!
- “ủa, ai vậy nhỉ?”
- Tôi đây
- Ai?
- Hoa hồng nhung
-…
- Đừng sợ! Tôi cũng là một kiếp sinh linh.
- …
 - Bà chị gì mà run cầm cập thế, nhìn cái mặt mạnh mẽ thế mà cũng nhát gan nhỉ?  Thôi thế cũng được, chị cứ im lặng nghe tôi nói nhé. Tôi biết chị đang nghĩ gì, cảm ơn chị đã trân trọng tôi, thương cho kiếp hoa là tôi. Thực ra cũng giống như con người, chúng tôi có loài hoa sâu và loại không sâu, nhưng khác con người ở chỗ chúng tôi sinh ra là có nhiệm vụ làm đẹp cho cuộc đời này dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Con người thường hay gọi đó là số phận. Vì thế, không là nơi tiện nghi, hào nhoáng mà là nơi bụi bặm, đơn sơ chúng tôi vẫn thực hiện số phận của mình như một điều hạnh phúc. Chai C2 trên kia chị đã uống hết rồi đấy, hãy cho tôi ỏ trong đó đi. Chỉ một giây tươi tắn để ngày mai tàn héo, tôi cũng thấy rất vui mà.
          Tớ lấy chai C2 đi súc nước thật sạch, bỏ vào một ít nước máy, một ít đường rồi cho đóa hồng vào trong đó. Cả cuộc cà phê buổi tối, tớ luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh đóa hồng đẹp rực rỡ dưới ánh nắng chiều tà… và ngày mai nó sẽ tàn.”
Câu chuyện thế nào hả bà? Bà đã tin những điều tui nói chưa?
À, chắc bà lại nói tui sến chứ gì? Câu chuyện đối với bà chán lắm phải không? Vậy tui kể cho bà nghe chuyện này nữa nhé. Khá là vui đấy, chắc chắn là bà sẽ cười ha ha giống như hôm đi họp lớp ấy, hôm đó bà uống rượu lên như điên ấy nhỉ? Hiiii. Hôm tui đi học cho bà chị bên bằng hai, giờ ra chơi tui nghe được đoạn hội thoại như thế này, tui đặt tên câu chuyện đó là: Hỏi – đáp – có- không – có.
“ giờ ra chơi:
- Các bạn ngồi lại trong lớp ít phút đã nhé
          - Cái gì đấy lớp trưởng ơi?
          - À, phiếu đánh giá giảng viên giảng dạy một số môn mình đã học, các bạn làm rồi nạp lại cho mình trong giờ ra chơi luôn nhé. Nhanh thôi mà
          - Phiền phức nhỉ
          - Roẹt!
          - Sao chị lại xé thế?
          - Cái lão này cho tớ rớt
          - Chị chẳng biết tôn trọng là gì cả nhỉ?
          - Kệ tao, việc ai người ấy làm nha
- Xem nào, cái môn này, thôi, “hoàn toàn đống ý” đi cho nhanh mà đi xả đê.
- Này, làm giùm tao với, không có hứng thứ với mấy thứ này, có thay đổi được gì đâu.
- Ê, thằng kia, đi học muộn vậy? vào nhanh mà làm phiếu điều tra kìa!
-  Uí, mùi bia kinh quá
- Hê hê, mấy đứa sinh viên chúng muốn qua môn ấy mà
- Em sướng nha, thế ăn có no không?
- Đi ăn xong, chúng còn lôi em đi tăng 2, hét hò nhảy nhót ầm ĩ. Chúng sướng thật đấy, ngày xưa em toàn ăn mì tôm.
- “Thời thế tạo anh hùng mà”, ha ha, thế nên bây giờ chú mới có cơ hội ăn ngon chứ nhỉ?
- Hai bên đều có lợi mà chị, nhưng em vẫn thích dạy cấp 3 như chị hơn. Nhàn!
- Nhàn con khỉ mốc, học sinh bây giờ gặp giáo viên hắn cũng không chào. Đã thế còn bình phẩm: hôm nay cô có mặc đẹp không? Cô đi giày của hãng nào?... Lương lại chẳng đủ đổ xăng, đám cưới, đám ma… ơ hời…
- Em cũng có đủ sống đâu chị
- Kiếm người yêu đi
- Đang nghèo thế này, ai đồng ý làm người yêu em? Rồi tiền đâu em mua quà tặng người yêu?
Bộp! Bộp! Các bạn nộp phiếu lại cho mình nào!”
Cười đã chưa hả? Tui đã cười suốt khi nghĩ về đoạn hội thoại này đấy.  Bà nghĩ gì nào? Nhớ hồi âm cho tui nhé. Gửi mail cho tui cũng được. Tui chắc chắn rằng bà cũng sẽ đánh máy cho tui thôi. Khi nào bà gửi mail cho tui, nhớ gửi cho tui phần đầu truyện ngắn "Ai cũng có con rắn hổ mang trong người" nhé.  Tui vẫn chưa hiểu lắm, muốn đọc phần đầu để khám phá thêm rồi mới mới viết cảm nghĩ như bà đã nói chứ. Tui thích nhất là đoạn này:
Một lần khi có một đứa trẻ hỏi Y tại sao ăn cơm lại nhanh lớn. Y im lặng… cả những gì sau này nữa khi nhớ về câu hỏi của đứa trẻ con đó Y vẫn im lặng. Trong tiềm thức chiếc thìa đút vào miệng ồng ồng cơm, nước, thức ăn, nghẹn và tiếng la ó hiện về mồn một trong căn phòng đệm trắng, chất trắng và phấn trắng. Mẹ Y họa sĩ , không đẹp, chẳng nổi tiếng và tranh không bán được bởi tranh của Bà toàn màu trắng. Lúc thì trắng tinh, trắng toát, lúc thì trắng đục, đôi lúc vô tình Y làm đổ mực đen đúa. Sông nhờ tiền trợ cấp của ông ngoại, hai mẹ con chẳng bao giờ nói với nhau nhưng xa nhau thì không thể. Hai chiếc bóng cũng cần có nhau. Những miếng cơm của bà đút là sự vỗi vã, đau đớn, hận thù và giọt nước mắt mà sau khi lớn lên chút Y mới hiểu được. Những hình ảnh nhập nhằng của bà với những người đàn ông tới  lúc đêm khuya… khiến Y căm cái miệng của phụ nữ, đến nỗi khi nhìn thấy cái gì tương tự Y nôn lập tức. Chẳng có một người bạn, y cứ lủi đi qua những năm tháng học trò để khi trở thành một họa sĩ y lại dùng màu đen làm chủ đạo cho tranh của mình.
Nhấp từng tí càfê đen đặc không đá ko đường, Y lang thang bên góc của một ngôi nhà cổ, ẩm ướt và lòng day dứt. Có một Cô gái đang đợi anh ở đó. Nhìn thấy anh cô gái bỏ quyển sách “Gặp lại” của Levi xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi má đầy màu vẽ đen của y và mỉm cười. Y quay đi và bước, tim nặng trĩu.
- Này anh!  cô gái gọi, Y ngoảnh lại. 3 ngón tay của cô gái đưa lên. Y gật đầu và bước tiếp ùa chạy với nỗi niềm không thể có cách nào khác. Bởi cô gái ấy đã dùng miệng hôn lên má Y.  Ba ngón tay như lời hứa của y ba lần hôn, Y không nôn thì Y sẽ yêu cô ấy. Mà sao khó quá như giấc mơ hãi hùng. Một con khỉ muốn sang sông đành phải gửi từng bộ phận qua trước để cuối cùng chỉ còn quả tim chìm giữa sông, miên man với đất trời và trôi vào rừng, Y có trôi về rừng được không, Y cũng là con khỉ mà, con khỉ ừ là con khỉ.
Y về, mẹ Y đang lúi húi, cơm nhòa nhoẹt, Y ăn cơm mẹ nấu. Cải bắp sao hôm nay đen quá, mẹ bảo mẹ đổ nhầm màu vẽ. Y vẫn ăn, mẹ y vẫn ăn. Thỉnh thoảng hai mẹ con liếc nhìn nhau. Ăn xong hai mẹ con đi uống becborin. Y pha thêm 2 gói mì.  Nhìn bầu trời kịt đen, bỏ dở bát mì, Y vẽ. Vẽ không nghừng nghỉ. Là một bầu trời đen, hai còn rắn đen cuồn cuộn lồng vào nhau, rằn rện máu đen, đôi mắt ti hí đục ngầu. Tưởng như chúng đang ập tới nuối chủng căn nhà của mẹ con Y. Thấp thoáng có cô giá màu xám sau tấm lưng của hai con rắn. Thấy cô gái, Y không vẽ nữa. Bức tranh được đặt giữa nhà. Chuông điện thoại reo, của cô ấy: “Cuộc sống mà, lặng lẽ đặt bên ta những người bạn, mang tặng ta những niềm vui có thể ta giành được trong đấu tranh, chờ đợi nhưng cũng lặng lẽ cướp đi của ta những điều quý giá nhất một cách bất ngờ và đau đớn. Trong cuộc đời có những ngưỡng cửa không thể vượt qua mà chỉ dám nhìn trong nuối tiếc giá như… để rồi bước đi và cố gắng tìm ra chân lí cho chính bản thân dù biết sự mất mát vẫn có thể xảy ra. Sống là biết đấu tranh, bước qua nỗi đau hiên ngang để hạnh phúc luôn mỉm cười với những người ta yêu thương và cho chính bản thân ta. Anh à tại sao không thể?” Nói xong cô ấy khóc nức nở. Y cười ha hả, rồi tắt máy như một thằng điên. Y dựa sát vào tường lấy lọ màu vẽ đổ lên đầu, đen kịt cả khuôn mặt. Một, hai, ba không bốn … tất cả, mẹ nó oằn lên đau đớn, ba nó? không thằng khốn nạn đó đã đẩy Y ra ngoài, đóng cửa lại. Y gào thét bất lực.  Không thể! Y vùng chạy.
Trong cơn nhập nhoạng, cô gái ấy đến bên Y, dìu Y về nhà. Nấu cho Y và mẹ Y ăn. Ngon và không có màu trắng và đen. Lần đầu tiên mẹ Y hôn lên má Y. Giật mình mênh mang, Y ôm mẹ khóc. Màu đen hòa vào màu trắng và cả màu hồng bên cạnh, những bàn tay và nỗi đau tan theo nước mắt…
Đêm tôi về, tôi nằm mơ thấy hai con rắn nhưng chúng mỉm cười và âu yếm tôi. Ngủ dậy lão chồng tôi mới vẽ xong bức họa “cô gái ngủ muộn” và đã mua tờ báo mới để trên bàn. Tôi vớ lấy đọc
Thông báo: Ngày tháng năm: một họa sĩ trẻ đầy tài năng đã ra đi ở tuổi 25, phòng tranh đã được bà mẹ bán đấu giá. Toàn bộ tranh mang tên “rắn ngủ yên”

Mùa này, ở Huế muỗi nhiều kinh khủng. Từ lúc nãy tới giờ chúng lấy của tui không biết bao nhiêu là máu, đi bán chắc cũng được vài tỉ. Bà ở trong đó nhớ mắc màn rồi đi ngủ nhé, đừng có nhác mà muối cắn cho một nghĩa trang trên mặt đấy. Tui đi ngủ đây. Nhớ sắp xếp thời gian  trả lời thư tui nhé!
Bạn của bà: người suốt đời phấn đấu cho hai chữ “bình thường”.
P/S: Con bé cạnh phòng đang đọc bài thơ “trăm năm cô đơn” của tui đấy:
Tôi chạy vào chốn trăm năm cô đơn chìm trong Macondo tránh chốn cô đơn nơi thực tại ão não, hão huyền
Tôi như hòa vào bản đàn phiêu du  đầy ắp tình yêu của pietro crespi dành cho Amanrata
Tiếng đàn dương cầm du dương cho tình yêu là kẻ chiến bại
Đó là tình yêu tôi tôn thờ duy nhất
Trên đời nỗi khát khao chiến bại chết chóc là tảng mây đen đuổi con người đi tất bật, vội vã, tàn ác, và đánh mất tất cả
Đại tá aureliano buendya chạy theo thói kiêu ngạo
Những cuộc chính chiên
Vết máu làm đổi màu những chiếc áo đậm đặc
Những đứa con khắp nẻo chết bởi dấu hình chữ thập trên trán
Còn gì đâu?
 Cụ Hose quẩn quanh với những phát minh
Hóm hỉnh, thông minh và trẻ con
Và có lúc trẻ con đã làm nên những việc lớn
Cưới Cusula, lập làng, và chính ông cũng là kẻ chạy trốn sự bất thường của hôn nhân dựng xây một ngôi làng mang vẻ mặt cô đơn, thảng thốt.
Làng Macondo từ thửa khai sinh, trù phú, sầm uất cho tới khi bị cuốn trong lũ lụt
Tất cả như điên loạn
Thực ra họ bị cuốn bởi lụt của danh vọng, đam mê, khát khao chiến thắng điên dại
Kẻ cuối cùng của dòng họ Buendya là Aureliano Babilonia  cũng không thoát khỏi sự đổ ập của dục vọng, vướng víu ngay cái tội mà ngươi đứng đầu đã tìm cách chạy trốn
Anh ta chết giữa đàn kiến
Thịnh suy trong chốc lát
Thở dài…
Tôi không ở trong ngôi làng đó nữa
Chạy ra, về thực tại cuộc sống của tôi
Tôi đang làm gì? Cho trọn một kiếp người
ừ thì cô đơn đeo bám
ừ thì danh vọng đeo bám
ừ thì tình yêu đeo bám
Cuộc đời có gì đâu
Nâng chén rượu tiêu sầu
Tất cả chỉ là hư vô
Con người cũng hư vô
Bài thơ này cũng chỉ là hư vô
Và tôi nữa cũng là kẻ hư vô. Bạt ngàn mây gió phong sương.
1h21p Pm. Chúc bà ngủ ngon.


TRÁI TIM VỠ MỈM CƯỜI


CÂU CHUYỆN CỦA TRÁI TIM TAN VỠ MỈM CƯỜI…

Con đường với bao nhiêu là lá vàng, ở đó chỉ có mình em bước đi và ngó nghiêng. Lá vàng rơi, lá vàng rơi, và bản “cry on my shouder” vang lên gợi bao xao xuyến. Em lặng lẽ cúi nhặt những chiếc lá vàng, hôn lên nó và áp vào ngực nơi có trái tim hình như đang rơi lệ, em tìm hơi thở của Anh. Con đưòng này, em và Anh đã từng nắm tay nhau, từng trao nhau nụ hôn đầu giữa lá vàng rơi…Con đường Anh và em hứa sẽ cùng nhau đi hết. Nhưng giờ đây chỉ có em một mình đi nhặt lá vàng rơi, tìm hơi ấm của Anh, con tim yếu đuối òa khóc…
Em chợt ngoảnh lại sau có một người con trai đang  đi theo em, không phải là Anh. Ngày đi cùng Anh, em cũng thấy người ấy nhưng cứ tưởng là mơ…Nhưng hóa ra là thật.
Người ấy gọi: Em à, anh sẽ đi cùng em, chờ anh với…
Em vẫn đi không dám ngoảnh lại vì quá đau đớn, trái tim tan vỡ ra từng mảnh vì biết đó không phải là Anh…em cứ đi, một mình….
Người ấy vẫn cứ kiên nhẫn và đã bước đi bên em, lẳng lặng, không nói gì.
Em thấy bớt cô đơn, nhưng em tránh xa người ấy vì sợ…Người ấy vẫn lặng lẽ…Và em bắt đầu em kể: Trước đây tôi và anh ấy thường đi trên con đường này…kể mãi, kể thật nhiều…rồi em khóc. Người ấy đưa chiếc khăn tay cho em và nói: anh biết.
Em ngạc nhiên hỏi vì sao anh biết?
 Người ấy nhìn em rồi chỉ lên trời và nói:
- Ông trời trước khi ban cho người ta nửa của mình thì sẽ ban cho họ một người khác trước để họ hiểu giá trị của tình yêu đích thực. Và anh tin anh là số phận của em.
Em chỉ cười và cho đó là sự viển vông. Đối với em bây giờ tất cả mọi thứ đều viển vông và đen tối.
Rồi hai người đi hết con đường khi nào không biết. Em tạm biệt người ấy và trở về nhà. Còn người ấy thì lặng lẽ nhìn theo…. Mưa chợt rơi xuống...
Em trở về tiếp tục công việc của mình, mọi thứ dần dần trở lại theo quỹ đạo của nó nhưng em không cười nữa. Cho dù cuộc sống của em cũng có lúc vui…Mọi người nhìn em thương hại. Em càng ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước đi để che dấu sự yếu đuối của mình.
Ngoài công việc ra Em chìm trong cà phê, giải ngoại hạng anh, trong truyện tranh, nhạc Trịnh, và ngắm mưa…Mẹ nhìn em mỉm cười và chăm sóc em kĩ hơn. Mẹ bảo: Đây mới là bước đầu con chạm tới hạnh phúc. Mẹ ơi mẹ không thể biết đâu , em tự nhủ. Em hôn mẹ, rồi kê đầu xuống đùi mẹ ngủ. Bình yên. Như thửo còn thơ.
Khuya thật khuya uống li cà phê mẹ pha sẵn rồi ôm chiếc lap top gõ gõ…
Mưa mùa hạ
Tan nhanh quá
Tình yêu
Những dòng thơ haiku hiện ra, lại khóc…em tự chửi mình: tại sao mình lại đau khổ thế này, tại sao tại sao tại sao ??? Hình ảnh anh và người ấy hôn nhau trong phòng anh cứ chập chờn trước mắt em …Tại sao? tại sao? tại sao? Em đau đớn gào khóc trong trái tim, nỗi đau như cào xe tâm can. Có lẽ cả cuộc đời này em sẽ không quên….Em bỗng giật mình, chuông tin nhắn vang lên.
Tin nhắn từ số lạ:
- Cô bé ơi xem bóng đá nào, anh cá là hôm nay Asena sẽ thắng Mu 3- 0 đó nha! J.
Mu là đội bóng em yêu thích nhất từ nhỏ đến giờ, Em nhắn lại ngay : - - Này nhà ngươi có bị gì không đấy, Mu sẽ thắng. Hãy đợi đấy!
- Nếu Asena thắng cô bé sẽ lưu sđt của tôi vào máy nhé.
- OK!
Và Mu đã thắng 3.0. em hét toáng lên, ôi Mu tuyệt vời….oh ze!
- Tít tít: Cô bé đã thắng nhưng anh tin cô bé sẽ lưu số điện thoại của anh. Ngày mai sẽ mưa đấy. cô bé ngủ ngon nhé…Rồi anh sẽ đưa cô bé đi ngắm lá vàng rơi. X. J
Em lục tung danh bạ để tìm hắn ta là ai mà dám theo em từ trên con đường lá vàng rơi, hắn ta lại biết em thích M.u, thích mưa…hắn là ai. Em lưu vào máy tên của hắn là: “hắn”.
Nghĩ mãi, một lúc rồi ngủ…
Sáng, mưa thật. em thích thú ngắm mưa, giọng Khánh Ly vang lên xé lòng..mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..”. Ngày xưa mỗi lần nghe nhạc Trịnh anh thường nói em: em hết nhạc để nghe rồi hay sao? Em cười. Ôi em lại nghĩ tới anh rồi, anh biến ra khỏi suy nghĩ của tôi ngay, em lai khóc.
- Tít tít: tin nhắn của hắn: mưa rơi sẽ giúp em xóa tan nỗi đau và khiến trái tim em sống lại… “cuộc sống có bao lâu mà hững hờ” phải không cô bé? Ngày mới cười toe toét nhé.
Em thấy vui vui vì hắn- một kẻ lạ mặt mà biết hết mọi sở thích của em…có lẽ nào là người mà ông trời gửi xuống cho em???
- Em nhắn lại: Cảm ơn, mưa thật đẹp! mà anh là ai?
- Nếu tối nay em hứa sẽ ngủ trước 11 h ngày mai anh sẽ cho em biết anh là ai. Ok?
- Em mỉm cười, để xem trò đùa của anh ta đến đâu. Ok!
11h em đi ngủ. Mẹ mỉm cười.
- Tít tít: Dậy đi cô bé, cô giáo mà đến muộn học trò về hết bây giò.
Em choàng tỉnh, vội vã, làm vệ sinh cá nhân, ăn ổ mì trứng mẹ làm, thay quần áo, vơ vội quyển giáo án rồi chạy xuống dắt xe. Hôm nay em dạy tiết đầu. Là một giáo viên trẻ em không thể sơ suất được. Em nổ máy, xe hết xăng. Em thả xe đó chạy bộ ra đường tìm vận may.
- Chú ơi cho cháu đi nhờ tới trường với.
- Ừ, lên đi cháu.
Em cứ thấp thỏm, lo quá. Chú cho đi nhờ xe cười, chú còn khá trẻ, đôi mắt cực kì ấm áp. Chỉ tiếc là không thấy được cả khuôn mặt vì chú ta mang khẩu trang. Em nhìn qua gương thấy vậy…em thấy có cái gì đó, chú này quen quen…Em định hỏi thì đã đến trường, em xuống xe: cảm ơn chú. Tôi già đến vậy sao: chú ấy nói, thôi em vào lớp đi, muộn rồi đấy. Em chạy ùa vào lớp. Phù! may mà vẫn còn kịp.
Tít tít: anh là chú xe ôm may mắn nè,
Lòng em chợt bang khuâng. Tại sao hắn ta lại đến đúng lúc em khóc, em cần sự giúp đõ…hắn là ai?
Dạo này em ít nghĩ về anh, và em không khóc nữa.
Rồi bẵng một thời gian không thấy hắn ta nhắn tin nữa em thấy thiếu thiếu cái gì đó…
Rồi thấy nóng ruột cứ đi ra đi vào…
Mẹ nói: sắp tới rồi đó con.
Em chẳng hiểu gì cả, ôm chặt lấy mẹ. Mẹ nói cậu Phan ôm nặng lắm, con qua thăm cậu ấy đi. Phan là cậu bạn “thanh mai trúc mã” của em chơi với em từ thưở quần đùi đá bóng sân đình..nhưng từ lúc em chia tay, em không gặp Phan vì sợ đàn ông…nỗi sợ hãi như ám ảnh em. Cũng dã gần một năm không gặp Phan. Phan nằm đó, mặt tái xanh, thấy em Phan mỉm cười nháy mắt tinh nghịch. Phan lúc nào cũng thế…
Em ngồi nói chuyện với Phan thật lâu về tuổi thơ của hai đứa, lúc nào Phan cũng nhường em, Phan thường hái bằng lăng cho em. Hồi hai đứa học cấp 3, có một hôm vì trèo lên cây bằng lăng của trường hái hoa cho em mà Phan bị đứng dưới cột cờ.…Cả hai cùng cười. Phan nói cuộc sống có bao lâu là Phương hững hờ thế? Em giật mình nhìn Phan…Hình ảnh người con trai luôn đi sau em trên con đường ấy, đôi mắt ấm áp, nhữg sở thích của em…Đúng rồi là Phan. Em …Phan…chỉ có tiếng mưa rơi. Ừ, Trời lại mưa,  Phan nói: Phương ơi, Phan sẽ đua Phương đi nhặt lá vàng rơi, Phương nhé!
Em nhìn Phan chạy vội về, đôi má ửng hồng thoáng chút sợ hãi.
Tít tít: “mưa vẫn thế khi ta mãi bên nhau…’ Phan yêu Phương nhiều lắm.
Một cơn gió nhẹ thổi vào phòng, em nhìn ra cửa sổ điệp vàng rơi khắp đường phố, điểm vài chấm tím của bằng lăng. Hạ sắp về. Lòng em chợt dâng lên bao cảm xúc.
Phương ơi, con qua nhà Phan ngay đi, Phan …
Hoảng hốt, chạy qua nhà Phan. sự bất an đang xâm chiếm em. Phan nằm đó, bất động. Mẹ Phan và em gái đang ôm nhau khóc, còn ba Phan lặng đi bên cửa sổ. em chạy lại nắm tay P: hét lên: Phan ơi, Phan ơi.. Phan chợt tỉnh nhìn em cười: anh yêu em, em có yêu anh không? Nước mắt nhạt nhòa, em gật đầu. Phan mỉm cười rồi ra đi…
Em gào lên: anh nói sẽ đưa em đi nhặt lá vàng rơi…tại sao anh không giữ lời, tại sao?
Em lại chìm trong nỗi đau, nỗi đau của trái tim tan vỡ chưa kịp lành.  Em ra mộ Phan mang cho Phan những cành bằng lăng. Phan ơi  Phan ko phải hái bằng lăng cho Phương nữa, Phương sẽ tự hái mà…Trời bỗng mưa. Em ôm mộ Phan khóc rồi thiếp đi… thiếp đi mãi mãi nhưng em vẫn mỉm cười…
Hai năm sau, Phương quay về, một chiều sương đẫm ướt, trên tay cô là đóa hồng tím đặt lên mộ Phan: Em đã trở về, và sống tiếp quãng đời còn lại cho cả phần anh nữa, sẽ sống thật hạnh phúc anh à. Em yêu anh. Một vài cánh bướm vàng nghiêng mình khi thấy nụ cười của cô… nụ cười của người đang yêu mãi mãi…
Nk/

MÀU TÍM PHA MÀU ĐEN


MÀU TÍM PHA MÀU  ĐEN

                            
Vèo. Vỡ tan. Cái ly. Chạy thục mạng. Kệ! Thở hồng hộc nhảy lên chiếc xe Bắc Nam. Quay trở về.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao. Không thể.”
Dòng nước mắt len nhẹ qua hai hàng mi tuôn xuống gò má gầy gò tí tẹo.Cái  đầu gối biến thành bờ vai cho cô nức nở, vỡ òa, tức tưởi
Thở nhẹ hơn…
Ánh nắng  gõ nhẹ vào đôi mắt sưng húp. Thế là đã bước sang ngày khác. Một ngày khác. Lững thững bước xuống xe, lặng câm bước về phòng.
Căn phòng vất vưởng mùi mốc ngự trị sau 2 ngày cô đi. Hai em cá quẫy đuôi mừng rỡ. Lặng lặng bỏ thức ăn vào bình, khoanh tay ngắm cá. “Chúng mày thật là vui vẻ, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Ừ nhỉ cũng đúng thôi, chúng mày chỉ có 2 đứa, nếu tao bỏ vào bình thêm một em cá nữa thì sao nhỉ. Không! Mình không thể độc ác thế được. Cần quái gì, đồ tồi ấy, hai em nhỉ?”. Cô mỉm cười đứng dậy đi tắm rửa, dọn dẹp.
Nắng tung những bước nhảy hip hop trên đường phố. Giày bata, quần jean, áo pull, balo, chụp cái mũ lưỡi trai trên đầu, cô đi ngắm phố. Tạt vào quán cà phê ven đường mà cô và bạn bè hay gọi tên là cà phê Chị Xíu. Hôm nay cô cà phê cóc một mình. Chẳng muốn gọi cho đứa bạn nào cả.  Gío đùa vui cùng lá, tháng 3 Huế đẹp hơn bao giờ hết, thỉnh thoảng lất phất những cọng cây khô còn lại của mùa đông.
“ Sao em không bắt máy? Sao không trả lời tin nhắn của anh. Anh biết giải thích với em là sự thanh minh ngượng ngịu. Anh nghĩ cho bạc tóc mất rồi. Đừng xa anh. Thật sự giữa chúng ta thế là hết thật sao? Nghe anh nói một lần này được không?” Tắt máy tính cái phụt. Cô lại bước ra khỏi nhà. Ngày hôm đó vẫn in đậm trong cô.
Tới Hà Nội vào buổi sáng, nắng nhẹ. Cô không gọi cho anh, muốn cho anh bất ngờ, muốn một cái ôm thật chặt, thật chặt bù cho một năm xa cách. Phòng của anh nằm bên Phố Tràng Tiền, đông đúc cửa hàng sách mà cô rất thích, rồi món kem Tràng Tiên mà cô cứ ăn lấy ăn để khiến anh cười nắc nẻ. Cửa phòng mở toang ra sau cú đẩy mạnh của cô. Và…
Rơi. Vỡ. Vèo. Cô chạy lên chuyến xe Bắc Nam. Và bây giờ cô đang đi ở đây, con đường quen thuộc. Chầm chậm.
          “Xin em đấy, anh thực sự rất khổ sở. Không được nghe giọng nói của em anh tưởng như không sống nổi. Suốt mấy ngày qua anh bước đi như điên như dại. Bước về phòng anh lại thấy khuôn mặt của em hôm đó.  Tái ngắt, đau đớn. Anh xin lỗi, tha thứ cho anh. Anh chỉ coi cô ấy là em gái…Tin anh một lần này nữa thôi. Hãy trả lời mail của anh”
          “Đồ giả dối, đồ tồi, anh là kẻ phản bội khốn nạn”. Cô hét lên.  Cái máy tính chịu một đòn oan bởi cái gối tròn vo.  Lấy quyển sách “mật mã Davinci” ra đọc, cô bước vào thế giới ấy.
          “Trước mặt anh là cái gì em biết không? Là bức tường có những song sắt trong nhà tù. Anh bị giam trong đó vì tội ác mà anh gây ra cho em. Anh xin họ cho anh cái án tử hình. Tội của anh đáng chết. Em có xin giảm án cho anh không?”
Cô đăng kí một lớp chơi cầu lông vào 5h chiều. Chiều nào cô cũng xách xe chạy đi chơi. Những đường vợt bay lượn đẹp mắt, những giọt mồ hôi rơi tầm tã khỏe khoắn.
“Hôm nay anh đi chợ nấu ăn nè, cá kho, cải xào, canh hến, ngon không em. Sao bây giờ anh mới chịu làm những việc này nhỉ. Trước đây khi nào em cũng dặn: “anh chịu khó đi chợ nấu ăn nha, đừng ăn cơm bụi, vừa không ngon, vừa đói nữa”. Anh nấu ăn rồi nè, em ơi. Giữ gìn sức khỏe em nha.”
“Chiều nay công ty anh mở cuộc liên hoan chia tay anh Hoàn sang Nhật. Ai cũng hỏi thăm em hết. Anh chẳng biết trả lời mọi người như thế nào cả. Nói ra chắc họ đánh anh mất. Anh Hoàn nói với anh: “mày là thằng khốn nạn”, anh biết anh là thằng khốn nạn. Hình như anh say rồi thì phải. Có phải không nhỉ, ừ có ai nhắn tin cho anh đâu, gía như có tin nhắn của em “anh pha nước chanh muối uống nha”. ừ anh là thằng khốn nạn nhất trên đời phải không em”.
“Hà nội hoa sữa nở ngát hương, anh muốn hái một bó gửi vào cho em. Thế nào em cũng nói: “anh có bị điên không?” nhưng lại cầm xuýt xoa. À mà không, đó là khi anh còn em, còn bây giờ… chắc em vứt vào thúng rác, em nhỉ. Anh yêu em. Biết là em không còn tin anh nữa nhưng anh vẫn nói. Ngàn năm sau anh vẫn muốn nói. Anh yêu em”
“Hàng xóm mới sang chửi bới anh. Họ chửi anh: “thằng khùng, có im cái miệng lại không tao sang tao vả cho vỡ cái alo bây giờ. Bị điên à, đêm nào cũng hét ầm ĩ. Điên thế không trách gì bị người yêu bỏ”. Em cười chứ gì, anh biết em sẽ cười. Hi vọng là thế, hi vọng là anh vẫn còn làm cho em cười được. Ông trời ơi xin ông hãy nói cho con biết cô ấy có cười không”
“Thế là hơn một năm rồi em nhỉ, ngày nào anh cũng mail cho em, nhưng không biết em có khỏe không. Hãy cho anh biết chỉ một điều thôi: “em khỏe không”?
Xuân, hạ, thu đông…
Công việc tối mắt tối mũi, rồi lịch thi đấu cầu lông tới tấp. Cho tới giờ cô vẫn chưa trả lời mail cho anh. Nhưng cô biết rằng cô càng yêu anh hơn, bởi tình yêu dành cho anh không chỉ là sự ngọt ngào mà còn có cả nỗi đau.


Ai cũng có một con rắn hổ mang trong người


AI CŨNG CÓ MỘT CON RẮN HỔ MANG TRONG NGƯỜI.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Đêm đó tôi mơ có một loài rắn, à cũng không phải là rắn, đầu nó bạnh ra bẹp dí, thân bẹp dí, đầu đuôi phình to nhưng cũng bẹp dí. Một con, không hai con đang bám sát lấy tôi. Nó bò lên chân tôi, khi nó bò ra khỏi, chân tôi hiện lên hai vết sâu đâu rát. Đang khổ sở với vết đau bỗng có một con khác xuất hiện to lớn và là rắn. Nó nhìn tôi ướt át thương hại … tôi chạy… chạy mãi và rơi vào vực sâu thẳm. hai tay dang ra như nhảy dù hồi trẻ con. Đúng rồi hồi nhỏ leo lên trần nhà học theo các vận động viên nhảy dù, tôi vơ lấy cái ô của mẹ, xòe xòe toe toét, bịch! Hè đó tôi nằm viện hai tuần. Tôi nhắm mắt nhớ để vĩnh biệt, ánh mắt của mẹ. Bịch, tôi rớt trên một tán cây. Tôi bật dậy. Phòng. Không có ai.
Ngày, tháng năm..
Đạp xe đi giữa nắng thật nắng. Đạp dốc vì đã quen đi xe máy. Bên trên cầu một lão xích lô đang ngồi nheo mắt vì nắng? hay vì gì? Xích lô lông chổng bên đường. Tôi vẫn đạp xe mà mắt đâu nhức, vì nắng?
Kí ức. của tôi không nhiều những thứ đẫm lệ, cũng chẳng đầy ắp những tiếng cười. kí ức của tôi đặc biệt lại tràn ngập sự chạy trốn. sự chạy trốn đầu tiên mà tôi còn nhớ là … cuộc đánh nhau giữa tôi, con bạn với thằng bạn. Bụi tung mù mịt. con bạn kéo rách túi áo của thắng bạn. Sau đó tôi lấy dép thằng ban chạy một mạch. Cứ chạy mãi chạy về nhà cất. Lớp 5. Thằng bạn mới tự tự cách đây một tháng lúc 3h sáng. Kí ức tiếp theo là cuộc chạy trốn khi lớp 2. khi đó ngồi cùng bàn với tôi là cậu bạn tên Thà. Một lần nọ tôi vô tình nhặt được cái thước của cậu ta nhưng t không trả, cậu ta đòi, tôi không trả và cậu ta đã nói với thầy. Thầy cầm cái thước hỏi tôi : cái này có phải của em không? Tôi nói đó là của ông tôi làm cho. Nhưng cậu bạn kia lại khóc và thầy giáo đã đưa cái thước cho cậu bạn và nói thầy sẽ về hỏi ông cháu. Về bị đánh đòn tóe loe, bài học về sự dối trá. Cuộc chạy trốn thứ 3 là khi … hôm nay đang bắt đầu… khi tôi gặp Y. Y là ai?
Một lần khi có một đứa trẻ hỏi Y tại sao ăn cơm lại nhanh lớn. Y im lặng… cả những gì sau này nữa khi nhớ về câu hỏi của đứa trẻ con đó Y vẫn im lặng. Trong tiềm thức chiếc thì đút vào miệng ồng ồng cơm, nước, thức ăn, nghẹn và tiếng la ó hiện về mồn một trong căn phòng đệm trắng chất trắng và phấn trắng. Mẹ Y họa sĩ , không đẹp, chẳng nổi tiếng và tranh không bán được bởi tranh của Bà toàn màu trắng. Lúc thì trắng tinh, trắng toát, lúc thì trắng đục, đôi lúc vô tình Y làm đổ mực đen đúa. Sông nhờ tiền trợ cấp của ông ngoại, hai mẹ con chẳng bao giờ nói với nhau nhưng xa nhau thì không thể. Hai chiếc bóng cũng cần có nhau. Những miếng cơm của bà đút là sự vỗi vã, đau đớn, hận thù và giọt nước mắt mà sau khi lớn lên chút Y mới hiểu được. Những hình ảnh nhập nhằng của bà với những người đàn ông tới  lúc đêm khuya từ đó khiến Y căm cái miệng của phụ nữ, đến nỗi khi nhìn thấy cái gì tương tự Y nôn lập tức. Chẳng có một người bạn, y cứ lủi đi qua những năm tháng học trò để khi trở thàh một họa sĩ y lại dùng màu đen làm chủ đạo cho tranh của mình.
Nhấp từng tí cf đên đặc không đá ko đường, Y lang thang bên góc của một ngôi nhà cổ, ẩm ướt và lòng day dứt. Có một Cô gái đang đợi anh ở đó. Nhìn thấy anh cô giá bỏ quyển sách “Gặp lại” của xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi má đầy màu vẽ đen của y và mỉm cười. Y quay đi và bước, tim nặng trĩu. Này anh!  cô gái gọi, Y ngoảnh lại. 3 ngón tay của cô gái đưa lên. Y gật đầu và bước tiếp ùa chạy với nỗi niềm không thể có cách nào khác. Bởi cô gái ấy đã dùng miệng hôn lên má Y.  3 ngón tay như lời hứa của y 3 lần hôn, Y không nôn thì Y sẽ yêu cô ấy. Mà sao không thể khó quá như giấc mơ hãi hùng. Một con khỉ muốn sang sông đành phải gửi từng bộ phận qua trước để cuối cùng chỉ còn quả tim chìm giữa sông, miên man với đất trời và trôi vào rừng, Y có trôi về rừng được không, Y cũng là con khỉ mà, con khỉ ừ là con khỉ.
Y về, mẹ Y đang lúi húi, cơm nhòa nhoẹt, Y ăn cơm mẹ nấu. cải bắp sao hôm nay đen quá, mẹ bảo mẹ đổ nhầm màu vẽ. Y vẫn ăn, mẹ y vẫn ăn. Thỉnh thoảng hai mẹ con liếc nhìn nhau. Ăn xong hai mẹ con đi uông becborin. Y pha thêm 2 gói mì.  Nhìn bầu trời kịt đen, bỏ dở bát mì, Y vẽ. Vẽ không nghừng nghỉ. Là một bầu trời đen, hai còn rắn đen cuồn cuộn lồng vào nhau, rằn rện máu đen, đôi mắt ti hí đục ngầu. Tưởng như chúng đang ập tới nuối chủng căn nhà của mẹ con Y. Thấp thoáng có cô giá màu xám sau tấm lưng của hai con rắn. Thấy cô giá, Y không vẽ nữa. bức tranh được đặt giữa nhà. Chuông điện thoại reo, của cô ấy: “Cuộc sống mà, lặng lẽ đặt bên ta những người bạn, mang tặng ta những niềm vui có thể ta giành được trong đấu tranh, chờ đợi nhưng cũng lặng lẽ cướp đi của ta những điều quý giá nhất một cách bất ngờ và đau đớn. Trong cuộc đời có những ngưỡng cửa không thể vượt qua mà chỉ dám nhìn trong nuối tiếc giá như… để rồi bước đi và cố gắng tìm ra chân lí cho chính bản thân dù biết sự mất mát vẫn có thể xảy ra. Sống là biết đấu tranh, bước qua nỗi đau hiên ngang để hạnh phúc luôn mỉm cười với những người ta yêu thương và cho chính bản thân ta. Anh à tại sao không thể?” Nói xong cô ấy khóc nức nở. Y cười ha hả, rồi tắt máy như một thằng điên. Y dựa sát vào tường lấy lọ màu vẽ đổ lên đầu, đen kịt cả khuôn mặt. Một, hai, ba không bốn … tất cả, mẹ nó oằn lên đau đớn, ba nó không thằng khốn nạn đó đẩy Y ra ngoài, đóng cửa lại. Y gào thét bất lực.  Không thể! Y vùng chạy.
Trong cơn nhập nhoạng, cô gái ấy đến bên Y, dìu Y về nhà. Nấu cho Y và mẹ Y ăn. Ngon và không có màu trắng và đen. Lần đầu tiên mẹ Y hôn lên má Y. Giật mình mênh mang, Y ôm mẹ khóc. Màu đen hòa vào màu trắng và cả màu hồng bên cạnh, những bàn tay và nỗi đau tan theo nước mắt…
Đêm tôi về, tôi nằm mơ thấy hai con rắn nhưng chúng mỉm cười và âu yếm tôi. Ngủ dậy lão chồng tôi mới vẽ xong bức họa “cô gái ngủ muộn” và đã mua tờ báo mới để trên bàn. Tôi vớ lấy đọc
Thông báo: Ngày tháng năm: một họa sĩ trẻ đầy tài năng đã ra đi ở tuổi 25, phòng tranh đã được bà mẹ bán đấu giá. Toàn bộ tranh mang tên “rắn ngủ yên”.