Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

CUỘC ĐỜI VÀ NHỮNG NGÃ RẼ



Nó trượt đại học. Điều mà nó đã dự đoán từ trước. Ừ thì, nó không học được thì làm sao đậu, cho dù nó rất muốn.
Ba nó dắt trâu về sớm hơn thường ngày, vội vã đi vào nhà, chưa kịp hỏi nhìn thấy bộ mặt thẫn thờ của nó bên bàn học, ba lặng lẽ bước đi.
Mẹ đang lúi húi với bữa cơm chiều nói vọng ra: anh ơi ra rút cho em ít rơm, em nấu cho xong nồi cơm đi. Và Mẹ hát,  là một khúc quan họ Bắc Ninh: “Ngày xưa là xưa về với anh. với hội Lim
Áo the là the khăn sếp để làm duyên, duyên bạn tình
Còn chị hai, tôi như trúc ớ xinh tôi mà càng xinh.
Trong vành nón ba tầm, trong tà áo tứ thân.
Tính a tinh, tính tình tình tinh.
A hợi a, ư hợi ư là hứ hội hừ…”

Bữa cơm gia đình im ắng hơn thường ngày , tiếng đũa bát va vào nhau bớt rộn ràng hơn. Ba gắp đồ ăn vào bát cho nó: “ăn thêm đi con, ăn nhiều vào”. Nó nhìn chăm chăm vào mấy con cá rô rán mà chiều nay ba bắt được, chực trào nước mắt: Ba, Mẹ ơi con xin lỗi.
Nó. Thằng con trai độc đinh, từ nhỏ được ba và mẹ chiều chuộng như một thằng con trai thành phố. Nhà làm nông, mà nó chẳng phải làm bất cứ một việc gì, trong khi đám bạn cùng trang lứa phải ra đồng , chăn trâu, bắt cá, gặt lúa, xúc cát… thì nó ở nhà với đống sách mà trước khi mất ông nội để lại. Trắng trẻo, lêu nghêu, được chiều chuộng. Nhưng không hư hỏng, nó cũng biết thân biết phận là phải làm rạng danh dòng họ, không  phụ niềm tin và tình yêu thương của ba mẹ. Và nó đã cố gắng hết sức có thể, để đậu đại học để trở thành một kĩ sư trong tương lai. Nhưng nó không thể học được. Những con chữ quay cuồng, nhảy nhót, các phép tính mơ hồ, mông lung…
Chiều khi mặt trời gọi đám mây cất nắng vào nhà, nó đạp xe ra đồng. Vụ mùa vừa thu hoạch xong, rơm còn nguyên trên bờ ruộng, từng gốc rạ chơi vơi giữa khoảng chiều tím sẫm. Phía xa xa, bé Lan hàng xóm đang bưng rổ rau muống trở về. Nó nheo mắt, định chọc Lan như thường ngày, nhưng rồi cứ đứng lặng câm, nhìn. Nhìn Lan hay nhìn cánh chim chiều chao lượn trên khoảng không kia?
- Anh đi bắt giam không?. Bé Lan thấy bộ dạng u ám của nó, liền rủ rê
- Không
- Anh sợ đỉa à?
- Anh mà thèm sợ à.
- Tin em đi, anh sẽ thích đấy. Nào! Lan kéo tay nó lôi nó đi, khiến cho chiếc xe đạp ngã chổng vó…
Nó bước chầm chậm sau Lan, đôi chân nặng trĩu…. Ngó lên thấy đuôi tóc bím ngoắt bên này, ngoắt bên kia, thật dễ ghét. Nó thấy vui vui một chút.  Hơi nóng của ruộng phả vào mặt nó hôi hổi, những con giam im lìm trong hang ổ không chịu chui ra.
- Chỗ đắt đùn ra còn mới là có giam ở trong anh nè, còn chỗ nào mà hang rộng toang hoác, đất vụn cẩn thận là hang rắn đấy nhá! Thua nó một tuổi mà như bà cụ non, Lan chỉ bảo nó tận tình. Nó im lặng quan sát.
Bỗng nó thấy một con giam chui ra khỏi hang, đứng ngó nghiêng, mừng rỡ chộp lấy.
- Á! Nó vung vẩy con giam giữa không trung, đôi càng của con giam càng ghim chặt mảnh da giữa ngón út và ngón cái của nó hơn…. . Lan hốt hoảng chạy lại, nhẹ nhàng nắm hai bên mang của con giam và kéo ra… Sững sờ hay xấu hổ hay là gì khác , nó chạy ùa ra sông, nhảy ùm xuống, vung nước tung tóe, hét lên như con sói gào trong đêm trăng…. Nó cứ thế mãi cho đến khi ánh mặt trời nhòe nhoẹt biến dạng dưới sông, khuôn mặt nó cũng biến dạng: Một con giam mà nó cũng không bắt nổi huống chi là đậu đại học? Tại sao nó không thể? Tại sao nó làm cho ba mẹ buồn? Tại sao? Nó là thằng ngu dốt nhất thiên hạ …
Giữ nguyên bộ dạng sũng nước như thế, nó về nhà, bóng nó in hình thẫm tối trên đường làng, chênh vênh… Lan đi theo dắt chiếc xe đạp, chỉ đi theo sau thôi…. Loáng thoáng nó có nghe thấy tiếng thút thít.
Nó sốt mây ngày liền, trong cơn mê nó thấy bóng mẹ hiền in hình thương trên vách, còn cha ngồi trầm tư bên điếu thuốc lào… trong cơn mê nó còn thấy rất rõ ông nội nó… ông nội đang ngồi đóng cho nó cái giá sách. Cái giá sách bằng gỗ mít trước sân nhà, xong xuôi ông lấy chiếc chổi lông bôi véc ni lên… láng cóng… Ông nhìn nó mỉm cười  như ông tiên trong truyện cổ tích…
- Tặng anh bông hồng nhung nè, lúc nãy em ngắt ngoài vườn hoa đấy. Lan gọi nó dậy đặt bông hồng nhung đầu giường, rồi chạy ùa về. Nhà Lan có một vườn hoa xinh xắn với rất nhiều loài hoa: hoa thược dược, hoa hồng nhung, hoa lưu ly… Nó đã từng ao ước được trồng thêm cho mảnh vườn đó những cây hoa đồng tiền, hoa phăng, hoa cúc tím…
Thật sự nó ghét hoa hồng nhung. Hoa gì mà đỏ lòm, mùi hăng hắc, thế mà cũng vênh vênh cái mặt. Cầm đóa hồng trên tay lại nghĩ: chẳng lẽ lại “phụ một tấm lòng trong thiên hạ”. Đành chặc lưỡi: thôi được sẽ cho mi một cuộc sống. Loay hoay đi tìm lọ, giật mình chẳng có cái lọ hoa nào nữa cả. Đã thế lại còn rơi vào tay nó. Đến một cuộc sống nó cũng không thể cho bông hoa này được…”
- Này, ông anh xấu tính!
- Ủa, ai vậy nhỉ?
- Tôi đây
- Ai?
- Hoa hồng nhung
-…
- Đừng sợ! Tôi chỉ là một bông hoa thôi mà.
- …
- Gì mà run cầm cập thế, nhìn cái mặt mạnh mẽ thế mà cũng nhát gan nhỉ?  Thôi thế cũng được, anh cứ im lặng nghe tôi nói nhé. Tôi biết anh đang nghĩ gì, cảm ơn anh đã trân trọng tôi, thương cho kiếp hoa là tôi. Thực ra cũng giống như con người, chúng tôi có loài hoa sâu và loại không sâu, nhưng khác con người ở chỗ chúng tôi sinh ra là có nhiệm vụ làm đẹp cho cuộc đời này dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Con người thường hay gọi đó là số phận. Vì thế, không là nơi tiện nghi, hào nhoáng mà là nơi bụi bặm, đơn sơ chúng tôi vẫn thực hiện số phận của mình như một điều hạnh phúc. Chai C2 trên kia anh đã uống hết rồi đấy, hãy cho tôi ỏ trong đó đi. Chỉ một giây tươi tắn để ngày mai tàn héo, tôi cũng thấy rất vui mà.
Nó bật dậy… hình như nó cũng đang mơ… không phải, bông hồng nhung đỏ thắm vẫn kiêu kì bên cạnh.
Nó ngồi dậy  lấy chai C2 đi súc nước thật sạch, bỏ vào một ít nước máy, một ít đường rồi cho đóa hồng vào trong đó. Đúng rồi, tại sao phải đậu đại học mới là con đường duy nhất? Nó cũng có thể làm việc khác có ích cơ mà…
------------------------*---------------------
- Ba, mẹ. Con muốn đi bộ đội. Ở đó con sẽ rèn luyện được nhiều thứ, sức khỏe, lòng kiên trì, sự chịu khó và đặc biệt là rèn luyện đức tính tự lập. Con không thể dựa dẫm vào Ba Mẹ mãi được. Đi bộ đội về, con sẽ đi học nghề. Con nghĩ ngoài việc học đại học ra con có thể đi được trên con đường khác, vững chãi và con hứa sẽ không làm ba mẹ thất vọng. Nó nói một hồi, không ngừng nghỉ…
Ba mẹ hết nhìn nhau rồi nhìn nó.Cả ba đều mỉm cười.
Ngày nó lên đường đi nghĩa vụ, ba mổ thịt con heo đãi họ hàng, làng xóm… Lan chạy sang dúi cho nó cuốn sổ tay rồi mất hút trong đêm. Lời chúc ghi bằng nét bút bi tròn tròn, dễ thương: “chúc cho anh bộ đội “công tử” mạnh mẽ, vượt qua mọi gian nguy, hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nhé. Khi nào anh về, em sẽ dẫn anh đi bắt giam. Em hứa đấy! hiii”
Ngày mai nó sẽ là anh bộ đội đến mọi miền của tổ quốc. Ngày mai nó sẽ bước đi trên đôi chân của mình, trên con đường mà mình đã chọn và sẽ kể cho Lan nghe những nơi nó đến, những việc nó làm những niềm vui của cuộc đời mang áo lính qua cuốn sổ tay này. Ngày trở về, nhất định nó sẽ tặng Lan đóa phong lan trong rừng. Đóa phong lan tím biếc của một chàng trai thực sự trưởng thành.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét