Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

MÀU TÍM PHA MÀU ĐEN


MÀU TÍM PHA MÀU  ĐEN

                            
Vèo. Vỡ tan. Cái ly. Chạy thục mạng. Kệ! Thở hồng hộc nhảy lên chiếc xe Bắc Nam. Quay trở về.
“Tại sao? Tại sao? Tại sao. Không thể.”
Dòng nước mắt len nhẹ qua hai hàng mi tuôn xuống gò má gầy gò tí tẹo.Cái  đầu gối biến thành bờ vai cho cô nức nở, vỡ òa, tức tưởi
Thở nhẹ hơn…
Ánh nắng  gõ nhẹ vào đôi mắt sưng húp. Thế là đã bước sang ngày khác. Một ngày khác. Lững thững bước xuống xe, lặng câm bước về phòng.
Căn phòng vất vưởng mùi mốc ngự trị sau 2 ngày cô đi. Hai em cá quẫy đuôi mừng rỡ. Lặng lặng bỏ thức ăn vào bình, khoanh tay ngắm cá. “Chúng mày thật là vui vẻ, lúc nào cũng quấn quýt bên nhau. Ừ nhỉ cũng đúng thôi, chúng mày chỉ có 2 đứa, nếu tao bỏ vào bình thêm một em cá nữa thì sao nhỉ. Không! Mình không thể độc ác thế được. Cần quái gì, đồ tồi ấy, hai em nhỉ?”. Cô mỉm cười đứng dậy đi tắm rửa, dọn dẹp.
Nắng tung những bước nhảy hip hop trên đường phố. Giày bata, quần jean, áo pull, balo, chụp cái mũ lưỡi trai trên đầu, cô đi ngắm phố. Tạt vào quán cà phê ven đường mà cô và bạn bè hay gọi tên là cà phê Chị Xíu. Hôm nay cô cà phê cóc một mình. Chẳng muốn gọi cho đứa bạn nào cả.  Gío đùa vui cùng lá, tháng 3 Huế đẹp hơn bao giờ hết, thỉnh thoảng lất phất những cọng cây khô còn lại của mùa đông.
“ Sao em không bắt máy? Sao không trả lời tin nhắn của anh. Anh biết giải thích với em là sự thanh minh ngượng ngịu. Anh nghĩ cho bạc tóc mất rồi. Đừng xa anh. Thật sự giữa chúng ta thế là hết thật sao? Nghe anh nói một lần này được không?” Tắt máy tính cái phụt. Cô lại bước ra khỏi nhà. Ngày hôm đó vẫn in đậm trong cô.
Tới Hà Nội vào buổi sáng, nắng nhẹ. Cô không gọi cho anh, muốn cho anh bất ngờ, muốn một cái ôm thật chặt, thật chặt bù cho một năm xa cách. Phòng của anh nằm bên Phố Tràng Tiền, đông đúc cửa hàng sách mà cô rất thích, rồi món kem Tràng Tiên mà cô cứ ăn lấy ăn để khiến anh cười nắc nẻ. Cửa phòng mở toang ra sau cú đẩy mạnh của cô. Và…
Rơi. Vỡ. Vèo. Cô chạy lên chuyến xe Bắc Nam. Và bây giờ cô đang đi ở đây, con đường quen thuộc. Chầm chậm.
          “Xin em đấy, anh thực sự rất khổ sở. Không được nghe giọng nói của em anh tưởng như không sống nổi. Suốt mấy ngày qua anh bước đi như điên như dại. Bước về phòng anh lại thấy khuôn mặt của em hôm đó.  Tái ngắt, đau đớn. Anh xin lỗi, tha thứ cho anh. Anh chỉ coi cô ấy là em gái…Tin anh một lần này nữa thôi. Hãy trả lời mail của anh”
          “Đồ giả dối, đồ tồi, anh là kẻ phản bội khốn nạn”. Cô hét lên.  Cái máy tính chịu một đòn oan bởi cái gối tròn vo.  Lấy quyển sách “mật mã Davinci” ra đọc, cô bước vào thế giới ấy.
          “Trước mặt anh là cái gì em biết không? Là bức tường có những song sắt trong nhà tù. Anh bị giam trong đó vì tội ác mà anh gây ra cho em. Anh xin họ cho anh cái án tử hình. Tội của anh đáng chết. Em có xin giảm án cho anh không?”
Cô đăng kí một lớp chơi cầu lông vào 5h chiều. Chiều nào cô cũng xách xe chạy đi chơi. Những đường vợt bay lượn đẹp mắt, những giọt mồ hôi rơi tầm tã khỏe khoắn.
“Hôm nay anh đi chợ nấu ăn nè, cá kho, cải xào, canh hến, ngon không em. Sao bây giờ anh mới chịu làm những việc này nhỉ. Trước đây khi nào em cũng dặn: “anh chịu khó đi chợ nấu ăn nha, đừng ăn cơm bụi, vừa không ngon, vừa đói nữa”. Anh nấu ăn rồi nè, em ơi. Giữ gìn sức khỏe em nha.”
“Chiều nay công ty anh mở cuộc liên hoan chia tay anh Hoàn sang Nhật. Ai cũng hỏi thăm em hết. Anh chẳng biết trả lời mọi người như thế nào cả. Nói ra chắc họ đánh anh mất. Anh Hoàn nói với anh: “mày là thằng khốn nạn”, anh biết anh là thằng khốn nạn. Hình như anh say rồi thì phải. Có phải không nhỉ, ừ có ai nhắn tin cho anh đâu, gía như có tin nhắn của em “anh pha nước chanh muối uống nha”. ừ anh là thằng khốn nạn nhất trên đời phải không em”.
“Hà nội hoa sữa nở ngát hương, anh muốn hái một bó gửi vào cho em. Thế nào em cũng nói: “anh có bị điên không?” nhưng lại cầm xuýt xoa. À mà không, đó là khi anh còn em, còn bây giờ… chắc em vứt vào thúng rác, em nhỉ. Anh yêu em. Biết là em không còn tin anh nữa nhưng anh vẫn nói. Ngàn năm sau anh vẫn muốn nói. Anh yêu em”
“Hàng xóm mới sang chửi bới anh. Họ chửi anh: “thằng khùng, có im cái miệng lại không tao sang tao vả cho vỡ cái alo bây giờ. Bị điên à, đêm nào cũng hét ầm ĩ. Điên thế không trách gì bị người yêu bỏ”. Em cười chứ gì, anh biết em sẽ cười. Hi vọng là thế, hi vọng là anh vẫn còn làm cho em cười được. Ông trời ơi xin ông hãy nói cho con biết cô ấy có cười không”
“Thế là hơn một năm rồi em nhỉ, ngày nào anh cũng mail cho em, nhưng không biết em có khỏe không. Hãy cho anh biết chỉ một điều thôi: “em khỏe không”?
Xuân, hạ, thu đông…
Công việc tối mắt tối mũi, rồi lịch thi đấu cầu lông tới tấp. Cho tới giờ cô vẫn chưa trả lời mail cho anh. Nhưng cô biết rằng cô càng yêu anh hơn, bởi tình yêu dành cho anh không chỉ là sự ngọt ngào mà còn có cả nỗi đau.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét