Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

Những thoáng trong đời

Những thoáng trong đời
AT - Này ku! Mở cửa cổng giùm tớ với.
Minh họa: La Nguyễn Quốc Vinh
Một đôi mắt ngước lên ngạc nhiên, lông mày nhíu lại:
- Sao không tự mở đi?
- Ối bờm! Mở được tớ đã  mở rồi, có giúp không hả? Con trai chi mô mà không hào hiệp chi hết.
Hắn mở cửa một cái rầm, chắc là hậm hực lắm. Thôi kệ, nó cứ phóng vù xe vô xóm, ngoảnh lại nhoẻn cười: Cảm ơn cu.
Trưa mai đi học về, lại cái tội nhác dựng xe xuống mở cổng nên nó vẫn tiếp tục:
- Ku! Mở giùm với!
Hắn im lặng, mở cổng.
Một tháng trời như vậy. Ngày thứ 30, chưa kịp nói hắn đã chạy tới mở cổng. Lúc đó nó mới để ý tới thằng ku, chắc sinh khoảng 90, 91, khuôn mặt giống cái thằng gì trên VN Idol nhỉ, hic lại quên. Chơi được đây. Nghĩ thế nó liền nói:
- Ăn kẹo không chị cho?
- Có, nếu như chị cho xem chứng minh nhân dân.
- Để làm gì?
- Xem thử chị bao nhiêu tuổi mà gọi tôi bằng ku?
- Này, 1987 ấy nha.
- Ui!
- Ha ha… làm ku đi nhá, kẹo này!  - Vứt cho hắn túi kẹo nho rồi nó lại chạy xe biến vào xóm.
Tối hôm đó nó đã khoe anh, anh  cười vang, cái giọng châm chọc:
- Bà định làm bà già với phi công trẻ hả, xin phép phi công già chưa đấy?
- Dạ, em xin. Em chỉ thích phi công già thôi. Chậm mà chắc!
Tiếng đàn ghita lại văng vẳng qua chiếc điện thoại cục gạch nhưng thanh trong, phiêu lãng “Chuyện một tình yêu anh họa sĩ….”.
Yêu nhau đã bốn năm, trải qua bao nhiêu chuyện, những dị nghị của bạn bè, vượt qua những cái đuôi không đáng có, nó và anh yêu nhau chỉ bằng ánh mắt và cả những cuộc cãi vã. Nó ngổ ngáo, anh bướng. Nó đốp chát, anh lạnh lùng. Nó tài tử, anh lãng tử. Nó chăm học, anh luôn nhảy rào. Nó yêu anh, anh yêu nó. Thế là đủ nhỉ. Ôi vẩn vơ, rồi nó chìm trong giấc ngủ khi nào không biết.
Sáng nó tỉnh giấc bởi chuông tin nhắn. Sao anh dậy sớm vậy nhỉ? Ôi không phải số lạ:
- Ăn sáng không chị?
- Ai?
- He he, ku mở cửa cho chị nè.
- Răng biết số?
- Xin mấy đứa trong xóm chị.
- Được đấy nhỉ, tớ ngủ tiếp đây. Lúc khác nhé.
Nói vậy nhưng nó đâu ngủ tiếp, chạy sang phòng mấy đứa la cho chúng một trận.
- Số của VIP chứ bộ. Cho lung tung rứa, ít bữa thiên hạ tới phỏng vấn sập xóm trọ thì răng? Liệu cái thần hồn của tụi bây nghe.
Mấy đứa em cười gian xảo, khiến nó cũng cười theo, không giả vờ nghiêm túc được nữa. Ôi, tuổi trẻ!
Buổi sáng nó lại xách xe phóng vù ra đường. Nước trong xanh, đường trong xanh, nắng trong xanh. Huế thật bình yên. Thò tay vào túi nó lôi cái cục gạch ra nhắn tin cho anh:
- Vì sao hôm nay Huế nắng?
- Huế nắng vì bà có tui. Tui có bà và tui yêu bà nhiều hơn bà yêu tui.
- He he, vớ vẩn. Trời nắng vì do thời tiết. Ha ha!
- Ăn sáng, uống ly cà phê rồi đi học ngoan nha.
- Ok. Ông ngủ tiếp đi.
Nó tấp vô quán bún quen thuộc, quán bún năm ngàn duy nhất ở Huế. Dì bán bún chẳng chờ nó hỏi, bưng cho nó tô bún giò thơm phưng phức. Cho một xíu chanh, xíu ớt, nước mắm, rau sống và ăn.
- Này, ăn ngon hả?
Đang ăn dở phải ngước lên nhìn tên nào vô duyên kìm hãm sự sung sướng của nó. Ui cha, thằng ku.
Hắn bưng ngay tô bún qua bàn nó, rồi ăn còn nhanh hơn cả nó. Không nói gì, nó cũng chẳng rảnh mà nói chuyện vì sợ muộn học.
Được nghỉ học, cô giáo dạy bị ốm, cả lớp hoan hô ầm ĩ rồi kéo nhau đi chơi. Ôi học trò!
Nó chẳng nghĩ gì, cứ phóng xe đi theo quán tính, tới quán cà phê quen thuộc đã thấy con bạn quỷ quái ngồi đó rồi.
- Hói không đi học hả?
- Kòi thì sao?
- Cô ốm, được nghỉ.
- Ta biết ngay mà.
- Con khỉ. Cho ly cà phê sữa chị Xíu ơi.
Hai đứa lại buôn chuyện, lá vàng chẳng kịp rơi theo.
Tít tít: Tối nay đi cà phê với em chị nhé?
- Ai nhắn tin mà Kòi giật mình vậy?
- Ha ha, trai đẹp, chỉ tiếc là trẻ con số 1.
- Nó gặp cáo già rồi, tội nghiệp thằng bé!
Nó nhắn tin  lại: Chị bận học rồi. Cảm ơn ku nha, hẹn ku dịp khác.
Tít tít: Đừng gọi chị và ku được không. Tôi tên Quý.
Tít tít: Dở chứng hả? Thua 5 tuổi, làm cu đi nha cưng. Bye.
Tít tít: Nếu vậy trưa nay về sẽ biết.
oOo
Đưa cho con bạn đọc, nó cười nghiêng ngả. Cũng không để ý tới chuyện đó, hai đứa lại tiếp tục câu chuyện về ông cụ chủ quán cà phê Chiều…
Trưa về, thằng cu đứng chặn ngay cửa.
- Một là gọi tên, hai là không vô nhà được.
- Alô, ku à, đi học về chưa? Ra cửa đón chị với, đang có địch truy kích.
Em trai của nó chạy ra. Nó thản nhiên đi vào, cười đắc thắng.
Tít tít: Ăn chưa đó?
Tít tít: Tui đang ăn nè, ông ăn chưa?
Tít tít: Nhớ bà không ăn được.
Tít tít: Hi hi tui nhớ ông nên ăn rất ngon.
Tít tít: Bà thật độc ác, ăn canh cá chứ gì.
Tít tít: Răng ông biết?
Tít tít: Vì tui yêu bà.
Tít tít: Ông đi ăn cơm đi rồi còn đi học.
Tít tít: Ok.
Bẵng một thời gian không thấy thằng ku làm chỗ đó nữa, nó thấy lạ liền qua hỏi hàng xóm thì được biết thằng ku đã bỏ việc. Nó về nhắn tin cho thằng ku.
- Đi chơi hả?
- Không.
- Sao bỏ việc?
- …
Một năm sau, một lần đi học về trưa, đồ đi chợ cho một tuần đầy xe, nó phải xuống mở cổng, chưa kịp mở thì một cái đầu chạy ra mở giùm.
- A! Ku. Lâu ngày ha.
- Có quà nè. Một bịch cà phê.
- Cảm ơn. Tối đi cà phê nha ku.
- Thật không?
- Chị chưa bao giờ lừa ai cả.
- Ok. 6 giờ nha.
- Giờ đó đang ăn. 7 giờ tại quán Giao Mùa.
- Rứa cũng được.
Tối đó nó xin phép anh một cách ngọt ngào và ranh ma:
- Tui đi cà phê với bạn nha.
- Ok nhưng là con trai hay con gái?
- Con trai, thằng ku mọi bữa.
- Ồ ồ!
- Sẽ kể chi tiết.
- Quàng thêm  khăn nha.
- Yes!
Quán cà phê chưa có khách, khi nó tới đã có thằng ku rồi. Hắn đang uống sữa nóng. Buồn cười nó gọi một ly đen, không đường không đá ra. Thằng ku há hốc mồm.
- Chị có người yêu chưa?
- Có rồi, có gì không ku?
- Ừm!
- Ku lừa được em mô chưa?
- Ừm!
Nó kể chuyện linh tinh cho thằng ku nghe, những chuyện mà nó đã từng kể cho em trai của nó. Thỉnh thoảng hắn có cười, thỉnh thoảng gật gật, còn lại hắn cứ nhìn trân trân ra một khoảng không gian vô định. Nó biết. Và cảm thấy hơi hối hận.
Ngày mai đi học về thì bác hàng xóm chạy sang: Thằng Quý nó lại đi rồi con ạ.
Nó không gọi hay nhắn tin, cứ để cho hắn đi…
Chuyện học hành, lo toan, tình yêu với anh khiến nó quên bẵng đi chuyện thằng ku. Tuần tới nó sẽ gặp anh. Chỉ nghĩ tới vậy là nó cười một mình. Thằng em trai suốt ngày phải đập một cái bộp vào đầu nó: Chị bị ngây à? Bình thường thế nào nó cũng quay lại đấm cho thằng em một phát nhưng giờ thì không, nó hiền không tả được. Nó tính từng ngày từng phút.
Rồi hôm đó cũng đến. Tàu tới 1 giờ mà nó đã tới chờ khi 12 giờ. Nó đi đi lại lại, nhấp nha nhấp nhổm. Rồi anh xuất hiện, một bó hoa phăng to đùng. Nó vỡ òa. Một vòng tay vững chãi, ấm áp, có cái gì đó thật nhẹ nhàng da diết nhớ chạm nhẹ vào trán của nó. 5 phút tàu dừng anh và nó không nói được với nhau câu nào. Chỉ đứng thế cho đến khi anh phải tiếp tục lên tàu và tiếp tục chuyến đi của mình vào Sài Gòn lập nghiệp. Một bàn tay vẫy vẫy, một đôi mắt đứng nhìn khi tàu đã xa.
oOo
Hai năm nữa đã trôi qua.
Nó vô tình gặp lại thằng ku trong một lần ăn sáng ở quán bún hồi đại học, vì nó đã chuyển chỗ trọ. Nó nhìn thằng ku cười cái rồi đi.
Còn anh, thỉnh thoảng cũng nhắn tin đơn giản: Em khỏe không? Anh khỏe. Rồi lại lặng im.
Mọi chuyện không kết thúc đẹp như nó đã nghĩ, tình yêu nào cũng chứa chan nỗi buồn! 

5 nhận xét:

  1. Chuyện tình buồn nhưng được kể lại hết sức hấp dẫn và lối viết đầy ngẫu hứng . Rất hay

    Trả lờiXóa
  2. Nguyệt Kim ơi! Chờ đọc bài mới của Kim đấy nhá !

    Trả lờiXóa
  3. hii, anh Tiêu dao ơi. đây là blog cũ của em. Blog mới của em là: http://nguyetkim.com.
    Anh ghé chơi nhé. cảm ơn anh.

    Trả lờiXóa