Thứ Hai, 29 tháng 8, 2011

TRÁI TIM VỠ MỈM CƯỜI


CÂU CHUYỆN CỦA TRÁI TIM TAN VỠ MỈM CƯỜI…

Con đường với bao nhiêu là lá vàng, ở đó chỉ có mình em bước đi và ngó nghiêng. Lá vàng rơi, lá vàng rơi, và bản “cry on my shouder” vang lên gợi bao xao xuyến. Em lặng lẽ cúi nhặt những chiếc lá vàng, hôn lên nó và áp vào ngực nơi có trái tim hình như đang rơi lệ, em tìm hơi thở của Anh. Con đưòng này, em và Anh đã từng nắm tay nhau, từng trao nhau nụ hôn đầu giữa lá vàng rơi…Con đường Anh và em hứa sẽ cùng nhau đi hết. Nhưng giờ đây chỉ có em một mình đi nhặt lá vàng rơi, tìm hơi ấm của Anh, con tim yếu đuối òa khóc…
Em chợt ngoảnh lại sau có một người con trai đang  đi theo em, không phải là Anh. Ngày đi cùng Anh, em cũng thấy người ấy nhưng cứ tưởng là mơ…Nhưng hóa ra là thật.
Người ấy gọi: Em à, anh sẽ đi cùng em, chờ anh với…
Em vẫn đi không dám ngoảnh lại vì quá đau đớn, trái tim tan vỡ ra từng mảnh vì biết đó không phải là Anh…em cứ đi, một mình….
Người ấy vẫn cứ kiên nhẫn và đã bước đi bên em, lẳng lặng, không nói gì.
Em thấy bớt cô đơn, nhưng em tránh xa người ấy vì sợ…Người ấy vẫn lặng lẽ…Và em bắt đầu em kể: Trước đây tôi và anh ấy thường đi trên con đường này…kể mãi, kể thật nhiều…rồi em khóc. Người ấy đưa chiếc khăn tay cho em và nói: anh biết.
Em ngạc nhiên hỏi vì sao anh biết?
 Người ấy nhìn em rồi chỉ lên trời và nói:
- Ông trời trước khi ban cho người ta nửa của mình thì sẽ ban cho họ một người khác trước để họ hiểu giá trị của tình yêu đích thực. Và anh tin anh là số phận của em.
Em chỉ cười và cho đó là sự viển vông. Đối với em bây giờ tất cả mọi thứ đều viển vông và đen tối.
Rồi hai người đi hết con đường khi nào không biết. Em tạm biệt người ấy và trở về nhà. Còn người ấy thì lặng lẽ nhìn theo…. Mưa chợt rơi xuống...
Em trở về tiếp tục công việc của mình, mọi thứ dần dần trở lại theo quỹ đạo của nó nhưng em không cười nữa. Cho dù cuộc sống của em cũng có lúc vui…Mọi người nhìn em thương hại. Em càng ngẩng cao đầu kiêu hãnh bước đi để che dấu sự yếu đuối của mình.
Ngoài công việc ra Em chìm trong cà phê, giải ngoại hạng anh, trong truyện tranh, nhạc Trịnh, và ngắm mưa…Mẹ nhìn em mỉm cười và chăm sóc em kĩ hơn. Mẹ bảo: Đây mới là bước đầu con chạm tới hạnh phúc. Mẹ ơi mẹ không thể biết đâu , em tự nhủ. Em hôn mẹ, rồi kê đầu xuống đùi mẹ ngủ. Bình yên. Như thửo còn thơ.
Khuya thật khuya uống li cà phê mẹ pha sẵn rồi ôm chiếc lap top gõ gõ…
Mưa mùa hạ
Tan nhanh quá
Tình yêu
Những dòng thơ haiku hiện ra, lại khóc…em tự chửi mình: tại sao mình lại đau khổ thế này, tại sao tại sao tại sao ??? Hình ảnh anh và người ấy hôn nhau trong phòng anh cứ chập chờn trước mắt em …Tại sao? tại sao? tại sao? Em đau đớn gào khóc trong trái tim, nỗi đau như cào xe tâm can. Có lẽ cả cuộc đời này em sẽ không quên….Em bỗng giật mình, chuông tin nhắn vang lên.
Tin nhắn từ số lạ:
- Cô bé ơi xem bóng đá nào, anh cá là hôm nay Asena sẽ thắng Mu 3- 0 đó nha! J.
Mu là đội bóng em yêu thích nhất từ nhỏ đến giờ, Em nhắn lại ngay : - - Này nhà ngươi có bị gì không đấy, Mu sẽ thắng. Hãy đợi đấy!
- Nếu Asena thắng cô bé sẽ lưu sđt của tôi vào máy nhé.
- OK!
Và Mu đã thắng 3.0. em hét toáng lên, ôi Mu tuyệt vời….oh ze!
- Tít tít: Cô bé đã thắng nhưng anh tin cô bé sẽ lưu số điện thoại của anh. Ngày mai sẽ mưa đấy. cô bé ngủ ngon nhé…Rồi anh sẽ đưa cô bé đi ngắm lá vàng rơi. X. J
Em lục tung danh bạ để tìm hắn ta là ai mà dám theo em từ trên con đường lá vàng rơi, hắn ta lại biết em thích M.u, thích mưa…hắn là ai. Em lưu vào máy tên của hắn là: “hắn”.
Nghĩ mãi, một lúc rồi ngủ…
Sáng, mưa thật. em thích thú ngắm mưa, giọng Khánh Ly vang lên xé lòng..mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ..”. Ngày xưa mỗi lần nghe nhạc Trịnh anh thường nói em: em hết nhạc để nghe rồi hay sao? Em cười. Ôi em lại nghĩ tới anh rồi, anh biến ra khỏi suy nghĩ của tôi ngay, em lai khóc.
- Tít tít: tin nhắn của hắn: mưa rơi sẽ giúp em xóa tan nỗi đau và khiến trái tim em sống lại… “cuộc sống có bao lâu mà hững hờ” phải không cô bé? Ngày mới cười toe toét nhé.
Em thấy vui vui vì hắn- một kẻ lạ mặt mà biết hết mọi sở thích của em…có lẽ nào là người mà ông trời gửi xuống cho em???
- Em nhắn lại: Cảm ơn, mưa thật đẹp! mà anh là ai?
- Nếu tối nay em hứa sẽ ngủ trước 11 h ngày mai anh sẽ cho em biết anh là ai. Ok?
- Em mỉm cười, để xem trò đùa của anh ta đến đâu. Ok!
11h em đi ngủ. Mẹ mỉm cười.
- Tít tít: Dậy đi cô bé, cô giáo mà đến muộn học trò về hết bây giò.
Em choàng tỉnh, vội vã, làm vệ sinh cá nhân, ăn ổ mì trứng mẹ làm, thay quần áo, vơ vội quyển giáo án rồi chạy xuống dắt xe. Hôm nay em dạy tiết đầu. Là một giáo viên trẻ em không thể sơ suất được. Em nổ máy, xe hết xăng. Em thả xe đó chạy bộ ra đường tìm vận may.
- Chú ơi cho cháu đi nhờ tới trường với.
- Ừ, lên đi cháu.
Em cứ thấp thỏm, lo quá. Chú cho đi nhờ xe cười, chú còn khá trẻ, đôi mắt cực kì ấm áp. Chỉ tiếc là không thấy được cả khuôn mặt vì chú ta mang khẩu trang. Em nhìn qua gương thấy vậy…em thấy có cái gì đó, chú này quen quen…Em định hỏi thì đã đến trường, em xuống xe: cảm ơn chú. Tôi già đến vậy sao: chú ấy nói, thôi em vào lớp đi, muộn rồi đấy. Em chạy ùa vào lớp. Phù! may mà vẫn còn kịp.
Tít tít: anh là chú xe ôm may mắn nè,
Lòng em chợt bang khuâng. Tại sao hắn ta lại đến đúng lúc em khóc, em cần sự giúp đõ…hắn là ai?
Dạo này em ít nghĩ về anh, và em không khóc nữa.
Rồi bẵng một thời gian không thấy hắn ta nhắn tin nữa em thấy thiếu thiếu cái gì đó…
Rồi thấy nóng ruột cứ đi ra đi vào…
Mẹ nói: sắp tới rồi đó con.
Em chẳng hiểu gì cả, ôm chặt lấy mẹ. Mẹ nói cậu Phan ôm nặng lắm, con qua thăm cậu ấy đi. Phan là cậu bạn “thanh mai trúc mã” của em chơi với em từ thưở quần đùi đá bóng sân đình..nhưng từ lúc em chia tay, em không gặp Phan vì sợ đàn ông…nỗi sợ hãi như ám ảnh em. Cũng dã gần một năm không gặp Phan. Phan nằm đó, mặt tái xanh, thấy em Phan mỉm cười nháy mắt tinh nghịch. Phan lúc nào cũng thế…
Em ngồi nói chuyện với Phan thật lâu về tuổi thơ của hai đứa, lúc nào Phan cũng nhường em, Phan thường hái bằng lăng cho em. Hồi hai đứa học cấp 3, có một hôm vì trèo lên cây bằng lăng của trường hái hoa cho em mà Phan bị đứng dưới cột cờ.…Cả hai cùng cười. Phan nói cuộc sống có bao lâu là Phương hững hờ thế? Em giật mình nhìn Phan…Hình ảnh người con trai luôn đi sau em trên con đường ấy, đôi mắt ấm áp, nhữg sở thích của em…Đúng rồi là Phan. Em …Phan…chỉ có tiếng mưa rơi. Ừ, Trời lại mưa,  Phan nói: Phương ơi, Phan sẽ đua Phương đi nhặt lá vàng rơi, Phương nhé!
Em nhìn Phan chạy vội về, đôi má ửng hồng thoáng chút sợ hãi.
Tít tít: “mưa vẫn thế khi ta mãi bên nhau…’ Phan yêu Phương nhiều lắm.
Một cơn gió nhẹ thổi vào phòng, em nhìn ra cửa sổ điệp vàng rơi khắp đường phố, điểm vài chấm tím của bằng lăng. Hạ sắp về. Lòng em chợt dâng lên bao cảm xúc.
Phương ơi, con qua nhà Phan ngay đi, Phan …
Hoảng hốt, chạy qua nhà Phan. sự bất an đang xâm chiếm em. Phan nằm đó, bất động. Mẹ Phan và em gái đang ôm nhau khóc, còn ba Phan lặng đi bên cửa sổ. em chạy lại nắm tay P: hét lên: Phan ơi, Phan ơi.. Phan chợt tỉnh nhìn em cười: anh yêu em, em có yêu anh không? Nước mắt nhạt nhòa, em gật đầu. Phan mỉm cười rồi ra đi…
Em gào lên: anh nói sẽ đưa em đi nhặt lá vàng rơi…tại sao anh không giữ lời, tại sao?
Em lại chìm trong nỗi đau, nỗi đau của trái tim tan vỡ chưa kịp lành.  Em ra mộ Phan mang cho Phan những cành bằng lăng. Phan ơi  Phan ko phải hái bằng lăng cho Phương nữa, Phương sẽ tự hái mà…Trời bỗng mưa. Em ôm mộ Phan khóc rồi thiếp đi… thiếp đi mãi mãi nhưng em vẫn mỉm cười…
Hai năm sau, Phương quay về, một chiều sương đẫm ướt, trên tay cô là đóa hồng tím đặt lên mộ Phan: Em đã trở về, và sống tiếp quãng đời còn lại cho cả phần anh nữa, sẽ sống thật hạnh phúc anh à. Em yêu anh. Một vài cánh bướm vàng nghiêng mình khi thấy nụ cười của cô… nụ cười của người đang yêu mãi mãi…
Nk/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét